Nghe xong lời của Hàn Nguyệt Như, Lương Quyến bỗng nghẹn thở, tay cầm điện thoại cũng vô thức siết chặt lại. Từ sau đêm nhắc đến Lục Hạc Nam, dường như Hàn Nguyệt Như liền tỏ ra rất có hứng thú với anh.
Nhưng việc bày tỏ lòng biết ơn với "ân nhân" thì cũng chẳng có gì sai. Dù cho Hàn Nguyệt Như thật sự có ý gì khác với Lục Hạc Nam, thì chuyện đó cũng chẳng nằm trong phạm vi quản lý của Lương Quyến.
Dù sao thì, đối với Lục Hạc Nam mà nói, cô cũng chỉ là một người không mấy quan trọng.
Lương Quyến hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng mình thật tự nhiên: "Đúng là nên mời anh ấy ăn một bữa, nhưng chuyện này... mình cũng chẳng giúp được gì."
Không ngờ lại bị từ chối, Hàn Nguyệt Như ngẩn ra một lúc lâu mới nhớ ra phản ứng lại: "Tại sao vậy?"
"Vì mình không có cách liên lạc với anh ấy."
Lương Quyến cười, nhưng nơi khóe môi lại hiện rõ sự đắng chát.
Nói ra thì thật buồn cười, một người từng hẹn sẽ gặp lại, vậy mà đến thông tin liên lạc cũng không để lại.
"Vậy à..."
Hàn Nguyệt Như khẽ thở dài, không biết Lương Quyến có nhận ra hay không, trong giọng cô ấy, niềm vui hình như còn nhiều hơn cả sự thất vọng.
"Lương Quyến! Tới lượt bọn mình lên thuyết trình rồi đó!"
Thành Tấn vừa thở hồng hộc vừa chạy từ trong hội trường ra, thấy Lương Quyến đang nghe điện thoại, liền đứng cách một đoạn sau lưng cô để gọi.
Lương Quyến quay đầu lại đáp lời, rồi nhẹ giọng nói vào điện thoại: "Nguyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-tuyet-roi-hay-chia-tay/2736224/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.