Vì hôm nay đông người, nên Nhâm Thời Ninh cho người lấy chiếc xe thương mại bảy chỗ dài đang để trong gara. Con hẻm sau đường Hoàng Hà khá hẹp, xe không thể chạy vào, đành phải dừng lại ngoài đường lớn. Mọi người lần lượt xuống xe, bóng dáng cũng dần khuất sau màn đêm tĩnh mịch.
Vừa mới đi được vài bước, "bệnh thiếu gia" của Sở Hằng lại bắt đầu tái phát.
"Trời ơi, Bắc Thành sao mà lạnh dữ vậy?" Sở Hằng lạnh run cả người, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
Nhâm Thời Ninh liếc qua một cái, thấy anh ta co ro như con tôm, lập tức không thương tiếc mỉa mai: "Sợ lạnh còn mò tới Bắc Thành làm gì?"
Sở Hằng nghe vậy thì không phục lắm, tròn mắt lớn tiếng cãi lại: "Trong đám chúng ta, người sợ lạnh nhất đâu phải tôi!"
"Không phải cậu, vậy là ai?" Mạc Quyên từ nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
Diêu Úc Chân liền buông tay Tống Thanh Viễn ra, chạy lên mấy bước khoác tay Mạc Quyên, chu môi thì thầm: "Đương nhiên là Tam ca của em rồi."
Mạc Quyên hơi ngẩn người, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Lục Hạc Nam phía trước. Dáng người cao ráo, thẳng tắp không cần nói nhiều, đến cái bóng đổ trên đường lát đá cũng toát lên vẻ nhã nhặn, nào có vẻ gì là đang lạnh co ro?
"Hồi đó anh ấy chọn học Đại học Hồng Cảng chẳng phải cũng vì thời tiết bên đó à." Diêu Úc Chân thấy ánh mắt nghi hoặc của Mạc Quyên, vội kéo dài giọng giải thích một cách tinh nghịch, "Ở đó nóng quanh năm, bốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-tuyet-roi-hay-chia-tay/2736243/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.