Có lẽ nửa đầu đời của Lương Quyến trôi qua quá suôn sẻ, đến nỗi ở tuổi ba mươi ba, cô mới chợt nhận ra cuộc đời có quá nhiều điều dù cố gắng hết sức cũng không thể nào viên mãn.
Mười tám năm đầu đời được nuôi dưỡng trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, là "con nhà người ta", học sinh xuất sắc trong mắt thầy cô, cô thuận lợi thi đỗ vào ngôi trường danh giá nhất, theo đuổi ngành học từng là đam mê thời niên thiếu. Sau này nhân duyên đưa đẩy tham gia chuyển thể kịch bản, cô bắt đầu tiếp xúc với điện ảnh và tìm thấy sự nghiệp muốn cống hiến cả đời.
Đến thời điểm này, nỗi khổ lớn nhất cô từng nếm trải chỉ là năm năm xa cách tình đầu.
Trong cuộc đời, bài học bắt buộc về những điều không như ý, cô đã muộn màng học được quá lâu rồi.
"Madeline, bác sĩ nghĩ tôi cần làm gì nữa không?" Lương Quyến chống khuỷu tay lên bàn khám, lòng bàn tay che lấy đôi mắt đỏ ngầu đầy mệt mỏi.
Hai năm trời ròng rã, trong chuyện mong mỏi có con, cô vẫn tay trắng.
Im lặng vài giây, cô bật cười tự giễu: "Tôi còn có thể làm gì nữa đây?"
Bác sĩ điều trị cho cô là một Hoa kiều nước ngoài. Những năm tháng đồng hành khiến Madeline không khỏi động lòng trước người phụ nữ tưởng chừng bất khả chiến bại này - người đã tạo nên bao kỳ tích phòng vé trong làng điện ảnh.
Trên đời làm gì có loại sậy bền chắc không gì lay chuyển? Chẳng qua khi bị gió cuốn đi, nó chỉ biết ngược ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-tuyet-roi-hay-chia-tay/2736391/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.