Chu Di Đường nằm rạp bên khe cửa, lặng lẽ nhìn thật lâu. Bé không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng Lương Quyến đang gục trên bàn sách, đối diện cuốn sổ tay cũ kỹ giấy đã ố vàng, vừa cười vừa khóc.
Bé không dám quấy rầy Lương Quyến, chỉ khi thấy bờ vai cô ấy dần ngừng run rẩy mới rón rén bước vào, trong tay ân cần cầm sẵn mấy tờ khăn giấy.
Lương Quyến đắm chìm trong thế giới của riêng mình, khóc rất chuyên chú. Nghe thấy tiếng người, cô bất chợt khép vội cuốn sổ lại như bị hoảng hốt, lau qua loa khuôn mặt ướt đẫm, chỉ sợ để lộ điều gì đó.
"Đường Đường?" Cô quay đầu lại, thấy người đang đứng trong bóng tối nơi ngưỡng cửa là Chu Di Đường ngây thơ vô tư, Lương Quyến mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cố gắng mỉm cười, vẫy tay gọi: "Đường Đường, cháu có thể giúp dì tìm vài tờ giấy viết thư, nhưng phải thật lặng lẽ, được không?"
"Lặng lẽ ạ?" Chu Di Đường tinh nghịch chớp mắt, nắm trúng trọng điểm ngay.
"Đúng, lặng lẽ. Ngoài dì và cháu ra, đừng để ai biết cả." Lương Quyến gật đầu, xoa xoa mái tóc tơ mềm mại của cô bé, giọng nói dịu dàng như gió xuân.
"Xem như là bí mật giữa dì và Đường Đường, được không?"
Ở lứa tuổi này, những bí mật "chỉ mình cháu biết, chỉ mình dì hay" luôn mang lại một cảm giác ngưỡng mộ tự nhiên. Mắt Chu Di Đường bỗng sáng lên, không cần suy nghĩ gì liền gật đầu ngay.
"Cần loại giấy viết thư như thế nào ạ?" Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-tuyet-roi-hay-chia-tay/2736395/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.