Hạ Đình Vãn nhanh chóng lắc đầu với Triệu Nam Thù, ý bảo cậu không nên manh động, sau đó cúi đầu mở cửa chiếc Bentley.
Bãi đỗ xe dưới đất của TBN vốn ẩm thấp, khí lạnh trong xe xộc vào mặt khiến Hạ Đình Vãn không khỏi run nhẹ một cái.
Trong xe rất tối, một thanh niên mặc áo sơ mi đỏ thẫm đang ngồi bên trong.
Lúc cửa xe mở ra, ánh sáng lọt vào một chút, mặt người đó chia thành hai nửa sáng tối, nom có vẻ âm hiểm.
“Hạ ảnh đế, lâu rồi không gặp nhỉ. Vào trong ngồi chút đi.”
Hạ Đình Vãn cảm thấy dường như mình đang bị một con rắn nhìn chằm chằm, trên người bỗng dính dớp một tầng vừa nặng vừa dày, đồng thời cảm giác khó chịu cũng xốc lên.
Nhưng dù y không tình nguyện đến thế nào thì vẫn phải im lặng ngồi vào rồi đóng cửa xe lại.
Không gian trên xe không quá nhỏ hẹp, nhưng mùi nước hoa Cổ Long gay mũi trên người Diệp Bỉnh Văn xộc tới, cộng với một tiếng “Hạ ảnh đế” không có ý tốt kia khiến cho Hạ Đình Vãn cảm thấy hít thở không thông.
“Diệp thiếu gia.” Y cẩn thận duy trì một khoảng cách với Diệp Bỉnh Văn, nhẹ giọng chào hỏi: “Cho hỏi anh tìm tôi có việc gì không?”
“Xì.” Diệp Bỉnh Văn cười lạnh một tiếng: “Quay đầu lại nhìn tôi.”
Hạ Đình Vãn chần chừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời quay đầu lại nhìn thẳng vào Diệp Bỉnh Văn.
Có lẽ người này chỉ nhỏ hơn Tô Ngôn chừng một hai tuổi, tướng mạo cũng coi như tạm được, nhưng năm năm qua có lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-va-sau-ly-hon/1726200/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.