Hạ Đình Vãn rất kiên nhẫn chờ Ôn Tử Thần uống nước xong mới thấp giọng nói: “Là Diệp Bỉnh Văn làm?”
Nghe được cái tên kia, bả vai Ôn Tử Thần lại không kìm được mà rùng mình run rẩy dữ dội.
“Vì sao?”
Hạ Đình Vãn nhíu mày hỏi.
Những vết thương trên người Ôn Tử Thần tuyệt đối không thể dùng hai chữ SM để hình dung. Chỉ e rằng lúc ra tay, Diệp Bỉnh Văn đã không cân nhắc đến sống chết của cậu ta nữa.
Nếu nói đánh đập tàn bạo ác độc cỡ này không có mục đích là hoàn toàn không thể.
Ôn Tử Thần thất hồn lạc phách ngẩng đầu lên, cậu ta cắn chặt môi mình, để lại hai vết hằn khô khốc.
Hình như câu hỏi của Hạ Đình Vãn đã thức tỉnh chút thần trí của Ôn Tử Thần, trong ánh mắt cậu ta bỗng toát lên vẻ lo sợ hoang mang. Sau đó Ôn Tử Thần run rẩy muốn đứng lên, lại lập tức ngã xụi lơ xuống sô pha, chỉ đành bắt lấy tay Hạ Đình Vãn: “Hạ Đình Vãn, hãy nói cho Tô Ngôn phải cẩn thận, nhất định phải nói cho anh ấy. Diệp Bỉnh Văn muốn giở trò sau lưng Tô Ngôn, gã, gã ép hỏi tôi…. Tôi…. Tôi xin lỗi.”
“Tôi đã nói chuyện Doãn Ninh cho gã. Hạ Đình Vãn, Tô Ngôn đã nói cho tôi biết việc anh ấy dùng tiền giấu diếm chuyện anh tông người khác bị thương, để tôi tuyệt đối không được nói ra. Chúng tôi đã ký hợp đồng bảo mật, nhưng mà tôi… Cuối cùng tôi vẫn nói.”
“Đau lắm, gã cầm kìm rút móng tay tôi ra, rút ngón cái, cả ngón trỏ nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-va-sau-ly-hon/392482/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.