Biện!
Lâm Lạc nhớ rất rõ vết thương sau lưng đã lành từ lâu, vì sao lại đột nhiên nứt ra?
Nhìn sắc mặt hắn có phần khó coi, Phúc bá lo lắng hỏi:
"Lão gia, vết thương này ngài bị từ bao giờ?"
"Ông không cần hỏi nhiều."
Lâm Lạc không muốn nhắc tới chuyện đã xảy ra ở Quỷ Thị. Hắn cúi mắt, liếc nhìn nhi tử đang ngủ say trong lòng mình. Tiểu tử kia ngủ ngon đến mức miệng hơi chu lên, như thể đang mơ thấy món gì đó rất ngon, khóe miệng còn chảy ra một sợi nước dãi trong suốt, trông vô cùng đáng yêu. Dưới ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, cái đầu nhỏ lơ thơ vài sợi tóc mềm của nó phản chiếu sắc vàng nhàn nhạt, tựa như lông chim khẽ lay động trong gió.
Lâm Lạc bất giác cong môi, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên đầu nhi tử, sau đó quay sang phân phó Phúc bá:
"Đứa nhỏ này chắc là lo lắng cho ta cả đêm nên ngủ không ngon. Ông ôm nó về phòng nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi."
"Vâng."
Phúc bá tiến đến mép giường, cẩn thận vén chăn, bế tiểu tử tròn trĩnh lên. Tiểu Ngư khẽ vặn vẹo người, lẩm bẩm trong cơn mơ:
"Cha... cha..."
Giọng nói mềm mại như một viên kẹo tan chảy, khiến lòng người bất giác ấm lên.
Đợi Phúc bá ôm đứa trẻ rời đi, Lâm Lạc mới đứng dậy, khoác một tấm áo mỏng, chậm rãi bước đến thư phòng. Hắn lấy bút lông, nhúng vào nghiên mực, viết xuống một chữ trên tờ giấy trắng:
"Biện."
Nét chữ của hắn luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-an-tu-am-duong-bich-hoa/2568040/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.