- "Nương nương suy nghĩ thật cẩn thận, hết thảy đều tốt."
Lan Chi nhìn trong ánh mắt Phó hoàng hậu tràn đầy sự vui mừng, là một người bồi ở bên người Phó hoàng hậu đi đến tận hiện giờ, nàng chính là người minh bạch nhất nỗi khổ sở mà Phó hoàng hậu đã từng trải qua.
May mà Vĩnh Gia Đế là một người đáng giá để dựa vào, chưa từng bởi vì chuyện của Phó gia mà ghét bỏ Phó hoàng hậu, may mà Phó hoàng hậu đầu óc thanh tỉnh.
Ngày sau, cho dù có bị Vĩnh Gia Đế ghét bỏ, mất đi tước vị, lại bị Phó gia đuổi đi, còn có thể gây ra cái sóng gió gì đây?
Không có Phó gia kéo chân sau, Phó hoàng hậu cùng Vĩnh Gia Đế, Đại hoàng tử ngày sau sẽ trải qua tốt hơn.
Lại nói tiếp, Vĩnh Gia Đế nhất định không chịu nạp phi, đối với Phó hoàng hậu mà nói, tuy là một chuyện không thể nào tốt hơn chuyện này, nhưng khó tránh khỏi sẽ làm bên trong hậu cung có chút quạnh quẽ.
Lúc trước Hứa thái hậu đã nói, để Phó hoàng hậu thường xuyên ôm Đại hoàng tử tới trong cung của người nói chuyện phiếm.
Hiện giờ, Bảo Lạc không có ở trong cung, Vĩnh Gia Đế lại bận bề chuyện chính vụ, cũng khó trách Hứa thái hậu sẽ cảm thấy tịch mịch.
Sau này a, Phó hoàng hậu nếu là lại vì Vĩnh Gia Đế sinh hạ vài vị tiểu hoàng tử hoặc là tiểu công chúa, trong cung này liền có thể náo nhiệt lên.
Đương lúc Vĩnh Gia Đế cùng Phó hoàng hậu xử lý tốt tất cả mọi chuyện phức tạp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-cong-chua-om-yeu/975962/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.