Thở ra một ngụm ác khí, trong lòng Lam Thừa Vũ tự nhiên là rất thống khoái.
Nếu Bình Ninh quận chúa cùng Tần quốc công thế tử đều thích tính kế như vậy, liền để cho bọn họ tự tính kế lẫn nhau luôn đi.
Lúc trước Lục công chúa hãm hại Bình Ninh quận chúa cùng Ngũ công chúa, tuy nói là không đúng, nhưng Bình Ninh quận chúa cũng không phải hoàn toàn vô tội.
Nếu không phải Bình Ninh quận chúa tính kế Lục công chúa trước, y theo tính cách cẩn thận và chặt chẽ của Lục công chú thì, chưa chắc sẽ có lá gan làm như vậy.
Lại còn vị thế tử Tần quốc công kia ban đầu khi tiên đế còn trên đời, lấy Lam gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Ấy thế mà tiên đế vừa đi, liền trong tối ngoài sáng ngáng chân người Lam gia, nghĩ muốn áp chế Lam gia một đầu, dám mơ ước những thứ không thuộc về mình, hắn tự nhiên không thể khinh tha cho Tần quốc công thế tử được.
Hiện giờ mới chỉ đánh một trận nhỏ tuy thắng một bậc, nhưng cũng không thể thả lỏng cảnh giác.
Nếu là thế tử Tần quốc công lại làm ra chút chuyện gì đó chạm đến điểm mấu chốt của hắn, chỉ sợ lần tới gặp nhau sẽ liền dùng đến binh khí để giải quyết a.
- "Chủ tử, hiện tại chúng ta cần phải hồi phủ?"
- "Không, ta muốn vào cung một chuyến."
Lam Thừa Vũ híp mắt nhìn về phía bầu trời, ánh dương có hơi chói mắt, lộ ra một nụ cười có thể nói là vô cùng ôn nhu.
Tính tính thời gian, hiện giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-cong-chua-om-yeu/976016/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.