- "Công chúa, Thất hoàng tử thoạt nhìn thật sự thực thích ngài.
Thời điểm ngài đi, hắn đều luyến tiếc ngài.
Trước kia như thế nào liền không có phát hiện, nguyên lai ngài cho hắn nhiều thứ như vậy có hợp lý không?" Bích Nghiêu nói.
Từ xa lạ đến cảm tình thăng tiến, đối với đôi tỷ đệ này mà nói cũng bất quá là ngắn ngủn một tháng mà thôi.
- "Ngươi thật sự cảm thấy như vậy sao?" Bảo Lạc dừng lại bước chân, hỏi lại một câu.
- "Ai?" Bích Nghiêu có chút nghi hoặc mà nhìn Bảo Lạc.
Bảo Lạc lặp lại một lần nữa, lúc này đây, nàng nói được càng vì thấu triệt, cũng càng vì rõ ràng:
- "Ngươi thật sự cảm thấy một khi đã trải qua sự việc mẫu phi chết thảm, Thất hoàng đệ còn có thể không phong bị mà tín nhiệm người khác, được một chút ơn huệ nho nhỏ cùng vài lời nói dễ nghe thu mua?"
- "Nếu hắn thật sự là có thể bị vài lời nói dễ nghe thu mua lòng người như vậy thì hiện giờ, hắn sớm nên luân hãm ở bên người Chu quý phi ôn nhu rồi, sẽ không nghĩ mọi cách để báo thù.
Rốt cuộc, luận về lừa tình, ta nhưng xa xa không với kịp Chu quý phi."
- "Tín nhiệm là cần thời gian mới có thể tin tưởng, hiện tại quan hệ của ta cùng Thất hoàng đệ còn chưa thể nói tới có bao nhiêu tín nhiệm lẫn nhau.
Ta đoán Thất hoàng đệ làm như vậy chỉ là bởi vì hắn muốn ta hiệp trợ, cho nên ít nhất muốn cùng ta thành lập quan hệ thân cận thật tốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-cong-chua-om-yeu/976108/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.