“A ha, lúc trước đưa ta vào cung làm chi để rồi bây giờ lại chê ta ngang ngược, vô lý, nhỏ mọn? Không bằng thả ta ra ngoài luôn đi, người có thể ở bên Vinh phi của người, ta trở lại với cuộc sống bình thường trước kia, mọi người đều vui vẻ không có gì tiếc nuối!”
“Sao lại không có gì tiếc nuối được cơ chứ!” Một tay hắn vẫn nắm chặt tờ chiếu thư, tay kia thì lăm lăm muốn che miệng ta lại, cứ lôi lôi kéo kéo mãi rồi cuối cùng ta vẫn bị kéo vào trong lòng hắn, vòng tay của hắn như sợi dây thừng quấn chặt lấy ta. Hắn ôm ta một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng dỗ dành: “Được được được, là trẫm không tốt, trẫm không biết nàng muốn gì, mà biết thì cũng không cho được. Đừng nói những lời hờn dỗi như thế nữa có được không? Nàng đã không muốn làm hoàng hậu thế thì trẫm sẽ không bao giờ lập hoàng hậu. Nhưng mà Dục nhi của trẫm, Trường Ninh của trẫm, nàng có biết điều trẫm muốn là gì chăng?”
Ta ngẩn người.
Sớm đã nghe nói nam nữ giữa nơi phố phường nhộn nhịp chốn hồng trần này phần lớn là như thế, nữ tử hiếm khi nào tự nói ra thứ bản thân mong muốn, dù cho có bị truy hỏi đến cùng thì họ vẫn kiên quyết khóa chặt miệng, để rồi buông lời trách móc đối phương không hiểu tâm ý của mình. Cứ lặp đi lặp lại mãi như vậy, lúc nào cũng thích đi ngược lại với suy nghĩ thật sự. Vậy mà một vị hoàng đế cao quý như hắn sao giờ đây biến thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-da-vo-ninh-dem-dai-khong-yen/420173/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.