Phùng Doanh ngẩng đầu lên, hỏi: "Ca ca Tử Xương có cưới con không?"
Trần thị cúi mắt xuống, dịu dàng đáp: "Sẽ cưới. Tất nhiên là sẽ cưới."
Phùng Doanh nói tiếp, giọng pha chút lo âu: "Còn phải chờ bao lâu nữa? A mẫu, A Doanh đã đến tuổi cập kê rồi. Nếu không gả đi, con sẽ thành gái già mất."
Nhìn dáng vẻ e thẹn của tiểu nữ, Trần thị ánh mắt tràn đầy yêu thương, kéo bảo bối vào lòng, dịu dàng an ủi: "Vội gì chứ? Phúc phận của A Doanh ta đều ở phía trước cả."
Phùng Doanh đỏ mặt khẽ đáp một tiếng, rồi tựa vào lòng mẫu thân.
"A mẫu, lá thư con gửi cho ca ca Tử Xương, huynh ấy vẫn chưa trả lời."
Trần thị nhẹ trách: "Con ngốc, Tam lang là người làm đại sự. Nếu giống các nam tử khác cứ đem chuyện nhi nữ tình trường treo nơi đầu môi, A mẫu còn xem thường hắn đấy."
Phùng Doanh nghĩ lại cũng thấy có lý.
Tam lang ấy tốt biết bao, sao có thể vì chuyện nhi nữ tình trường mà phân tâm vào lúc này?
"A mẫu, con muốn quay lại Đài Thành. Hai hôm nay, con rất nhớ khoảng thời gian ở đó. Các tỷ muội cùng nhau uống rượu, đánh cờ, ngắm hoa đăng. Lại còn có thể sang phủ Kính Lăng vương bên cạnh tìm A Nhung muội muội, lén nhìn Tam lang..."
Trần thị chọc nhẹ trán nàng: "Không biết xấu hổ."
Bên ngoài viện bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã.
Rất nhanh sau đó là tiếng quát lớn của Phùng Kính Đình.
Phùng Doanh nhìn Trần thị, hỏi: "A phụ lại nổi giận với đại huynh ư? Có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/1595685/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.