🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kỷ Hựu do dự nói: “Tướng quân có dặn, không được quấy rầy.”

Ôn Hành Tố lập tức im lặng.

Tiếng bước chân hòa vào cơn mưa, mỗi lúc một xa.

Giữa khoảng lặng ngắn ngủi, thân thể Phùng Vận bỗng vùng vẫy, chống người muốn ngồi dậy.

“Đại huynh… Đại huynh…”

“Ta muốn tìm A huynh ta…”

“A huynh… cứu mạng…”

Âm thanh đứt quãng, xen lẫn tiếng rên nhẹ đầy mê hoặc, lọt ra ngoài qua làn mưa gió.

Ôn Hành Tố như nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, bước chân khựng lại.

 

Lắng nghe thêm một chút lại mơ hồ không rõ, hắn quay đầu bước nhanh trở lại.

Kỷ Hựu dẫn người chắn trước mặt, “Ôn tướng quân, mời ngài đợi một lát.”

Ôn Hành Tố không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Hựu.

“Tránh ra!”

“Ôn tướng quân.” Kỷ Hựu chắp tay, ánh mắt sáng rực như sao, môi khẽ mỉm cười: “Chuyện phu thê, người ngoài vẫn nên tránh nghe thì hơn?”

Nếu đêm nay ở đây là Tả Trọng, e đã không nói ra lời này. Nhưng Kỷ Hựu là kẻ gan to, chỉ một câu thôi mà như lưỡi d.a.o xoáy vào tim Ôn Hành Tố.

Phu thê.

Bọn họ là phu thê.

Nhìn nụ cười của Kỷ Hựu, cơn đau nơi n.g.ự.c dần dần lan rộng, chỉ mấy bước chân thôi… lại chẳng thể nào bước nổi nữa…

Trong phòng, tay Phùng Vận đang siết lấy chăn, độc đã ngấm vào tận óc, nàng hoàn toàn không biết mình đang nói gì.

“Đại huynh… đại huynh đừng đi…”

Mắt Bùi Quyết đỏ rực, nhìn nàng không nói một lời. Thân hình cao lớn mạnh mẽ, hai chân dài thẳng tắp, sắc lạnh mà nghiêm nghị, đứng sừng sững bên giường nhìn nàng…

Trong phòng im lặng như tờ.

Không có lấy một âm thanh, chỉ còn tiếng gió mưa bên ngoài.

Phùng Vận bỗng thấy sợ hãi.

Từ trước đến nay, người ta vẫn nói Bùi Quyết là kẻ vô tình bạc nghĩa, tâm tình thất thường. Nhưng thời gian gần đây hắn đối với nàng không tệ, khiến nàng quên mất, hắn là Bùi Diêm Vương ăn người không nhả xương…

“Yêu Yêu, nàng nên nếm chút bài học.”

Khuôn mặt Bùi Quyết u ám, hắn tách đôi chân mềm run của nàng ra, vòng c.h.ặ.t quanh thắt lưng mình, khống chế nàng không cho vùng vẫy, rồi chậm rãi nghiêng người, dùng làn da trắng như sứ của nàng làm giấy bạc thượng hạng, cầm bút mà viết.

Cây bút lông dê như rồng bay phượng múa, từng nét tinh tế, đi đến đâu, mềm nhũn đến đó. Cơ thể mẫn cảm của Phùng Vận không chịu nổi sự trêu đùa này, toàn thân nhũn ra, bờ vai khẽ run, gần như bị ép đến phát khóc, hai tay chẳng còn sức nâng đỡ, chỉ chốc lát sau đã mềm oặt ra như bùn.

“Đừng… đừng làm nữa…” nàng rên rỉ yếu ớt.

Trời sinh một giọng nói mê người, chẳng cần làm gì, chỉ một tiếng gọi thôi cũng khiến người ta tê dại cả xương cốt.

Hai người gần sát nhau, vậy mà Bùi Quyết như không nhận ra thân thể nàng đang khẽ run lên, gương mặt lạnh lẽo, vẫn ung dung di chuyển đầu bút, như đang chép lại một bức mỹ nhân đồ yêu kiều sống động, điểm, nhấn, miết, vẽ, từng nét thong thả mà tàn nhẫn.

Tim Phùng Vận đập loạn không ngừng, ý thức mơ hồ.

Nước ấm tựa như thấm vào tận cốt tủy, c.uốn trôi mọi lý trí, từng cơn sóng mê loạn chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ, những xúc cảm nhấp nhô, c.uộn trào, như bùng nổ ngay dưới đầu bút.

Nàng khó chịu vô cùng.

Phùng Vận vô thức ngửa đầu, khẽ gọi:

 

“Tướng quân…”

Miệng Bùi Quyết không thốt ra một lời.

Như thể hắn trời sinh đã có khả năng chịu đựng kinh người, kiềm chế bản thân đến mức đáng sợ, trấn định không lay chuyển.

Phùng Vận trống rỗng không nơi nương tựa, phần eo vặn vẹo mà cọ loạn trên người hắn, “Tướng công… Tướng quân… Đại tướng quân… Bùi lang… a… đừng đùa nữa…”

Nàng sắp phát điên rồi.

Một hơi gọi ra mấy danh xưng, nam nhân kia vẫn không đáp, chỉ lạnh lùng điều khiển đầu bút lướt qua làn da trơn mịn của nàng, thuận tay dùng ngón cái nghiền ép, xoa nắn trong chốc lát rồi dùng sức mà day.

“Bùi cẩu!” Nàng mắng, giọng mang theo tiếng nức nở kỳ lạ, “Đồ cẩu nam nhân… hu hu chịu không nổi…”

Ánh mắt đen nhánh của Bùi Quyết dán c.h.ặ.t vào nàng, hô hấp nặng nề hơn đôi chút, nhưng sự nhẫn nại đã thành thói quen. Dù có khó chịu đến mấy, sắc mặt hắn cũng không hề biến đổi, gương mặt tuấn tú như băng sương ngàn năm.

“Đáng ghét… Đồ nam nhân đáng ghét…” Phùng Vận trong cơn triều dâng mãnh liệt run rẩy không thôi, giọng nói xen lẫn mê hoặc và yếu đuối, thì thầm từng tiếng, “Sao lại bắt nạt người ta? Sao lại bắt nạt ta?”

“Là vì muốn tốt cho nàng.” Hắn đột ngột nói: “Xoa dịu một chút, lát nữa sẽ đỡ đau hơn.”

Mắt Phùng Vận đỏ hoe, vươn tay ôm lấy cổ hắn, kéo người hắn xuống.

Rồi nàng túm lấy cây bút lông dê đang tác quái kia, chẳng màng đó là bảo vật nghìn vàng khó cầu, do đại sư đích thân chế tác, hung hăng ném sang một bên, trong cơn hỗn loạn liền kéo hắn lại gần, ôm siết lấy, run rẩy dâng hiến chính mình.

“Không cần bút, ta muốn ngài…”

 

Hương thơm nhè nhẹ xộc vào chóp mũi, Bùi Quyết cúi đầu nhìn.

Phùng Vận khẽ thở ra đầy khoan khoái, trong tầm nhìn mơ hồ, nàng thấy yết hầu của hắn khẽ động, ánh mắt như muốn phun lửa…

Trong không khí lan tỏa hương mê tình nồng đậm.

Bùi Quyết siết lấy tay nàng, dùng sức gỡ ra.

“Ưm…” nàng không nói nổi lời nào, chỉ còn biết bấu c.h.ặ.t lấy cánh tay rắn chắc của hắn, đáng thương tột cùng, “Đừng dày vò ta nữa…”

Bùi Quyết cụp mắt xuống, chóp mũi chạm vào chóp mũi nàng, “Còn muốn đại huynh không?”

Đôi mắt Phùng Vận trống rỗng, mơ hồ thì thầm, “Muốn.”

“Nàng…”

Cổ họng Bùi Quyết như mắc phải hòn đá, giọng khàn đặc.

“Đồ không biết xấu hổ!”

“Muốn…”

Nữ lang mất đi thần trí, chỉ còn mỗi từ đó, lặp đi lặp lại, kiên quyết không lay.

Bùi Quyết hận không thể bóp c.h.ế.t nàng.

Nếu có thể, hắn cũng không muốn có nàng vào lúc nàng không tỉnh táo.

Sự c.uồng dại đứt đoạn ấy, là do dược tính dẫn dắt, chứ không phải tình ý phát sinh từ nội tâm.

Như Tiêu Trình và Thuần Vu Diễm từng nói, hành vi như vậy chẳng khác gì cưỡng ép, không phải điều mà bậc đại trượng phu nên làm…

“Không mang theo Châu Mị Ngọc Hộ.” Hắn nhíu mày, hơi thở dồn dập, “Nàng cố nhịn một chút.”

Hơi thở nóng hổi phả vào mặt, khí tức của hắn như thẩm thấu mọi ngóc ngách.

Phùng Vận nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, vô thức nghĩ đến dã thú hung mãnh kia, vừa sợ vừa mong, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn lại nói: “Ta đã sai người đi tìm Phù Dương Cửu, nàng chịu đựng thêm một chút…”

Lúc này Phùng Vận mới nhận ra cái “nhịn một chút” hắn nói, không phải là cái “nhịn” nàng đang nghĩ tới. Trong cơn mơ hồ, nàng ngẩng cặp mắt ngấn nước lờ mờ, “Gọi y làm gì? Chẳng lẽ ngài… không được à?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.