Kỷ Hựu do dự nói: “Tướng quân có dặn, không được quấy rầy.”
Ôn Hành Tố lập tức im lặng.
Tiếng bước chân hòa vào cơn mưa, mỗi lúc một xa.
Giữa khoảng lặng ngắn ngủi, thân thể Phùng Vận bỗng vùng vẫy, chống người muốn ngồi dậy.
“Đại huynh… Đại huynh…”
“Ta muốn tìm A huynh ta…”
“A huynh… cứu mạng…”
Âm thanh đứt quãng, xen lẫn tiếng rên nhẹ đầy mê hoặc, lọt ra ngoài qua làn mưa gió.
Ôn Hành Tố như nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, bước chân khựng lại.
Lắng nghe thêm một chút lại mơ hồ không rõ, hắn quay đầu bước nhanh trở lại.
Kỷ Hựu dẫn người chắn trước mặt, “Ôn tướng quân, mời ngài đợi một lát.”
Ôn Hành Tố không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Hựu.
“Tránh ra!”
“Ôn tướng quân.” Kỷ Hựu chắp tay, ánh mắt sáng rực như sao, môi khẽ mỉm cười: “Chuyện phu thê, người ngoài vẫn nên tránh nghe thì hơn?”
Nếu đêm nay ở đây là Tả Trọng, e đã không nói ra lời này. Nhưng Kỷ Hựu là kẻ gan to, chỉ một câu thôi mà như lưỡi d.a.o xoáy vào tim Ôn Hành Tố.
Phu thê.
Bọn họ là phu thê.
Nhìn nụ cười của Kỷ Hựu, cơn đau nơi n.g.ự.c dần dần lan rộng, chỉ mấy bước chân thôi… lại chẳng thể nào bước nổi nữa…
Trong phòng, tay Phùng Vận đang siết lấy chăn, độc đã ngấm vào tận óc, nàng hoàn toàn không biết mình đang nói gì.
“Đại huynh… đại huynh đừng đi…”
Mắt Bùi Quyết đỏ rực, nhìn nàng không nói một lời. Thân hình cao lớn mạnh mẽ, hai chân dài thẳng tắp, sắc lạnh mà nghiêm nghị, đứng sừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/2701877/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.