“Ngày mai ta sẽ lại đến trấn Minh Tuyền, mang theo Văn Điền thúc cùng vài thợ cả lâu năm, kiểm tra cẩn thận các then chốt trọng yếu, đảm bảo không còn sơ suất nào xảy ra.”
Bùi Quyết nhìn nàng hồi lâu.
“Lại gần đây mà nói.”
Phùng Vận khẽ cười, “Vâng.”
Nàng chậm rãi bước tới, từ tốn quỳ ngồi bên cạnh hắn, chợt nghe hắn nói:
“Tưởng nàng tới xin giải dược.”
Phùng Vận giật mình.
Lẽ nào trên mặt nàng có viết hai chữ “cầm thú”?
Nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn, cười nhẹ:
“Nếu tướng quân có, xin cũng chẳng ngại.”
Giọng nói nữ tử như suối trong gió mát, dáng vẻ đoan trang nhã nhặn, nghe không ra chút ám chỉ nào, nhưng sắc mặt Bùi Quyết lại tốt hơn hẳn.
Hắn khẽ ngẩng đầu, lập tức nói lớn tiếng ra cửa:
“Truyền Tần Đại Kim vào.”
Phùng Vận: …
~~~~~~~~~~
Phùng Vận: Mẹ ơi! Hắn thật sự không biết đùa.
Bùi Quyết: Tra nữ.
Phùng Vận: Mẹ ơi! Hắn là kẻ giả nhân giả nghĩa.
Bùi Quyết: Lừa đảo.
Phùng Vận: Mẹ ơi...
Bùi Quyết: Gọi thêm một tiếng, ta xử nàng tại chỗ.
~~~~~~~~~~
212- Xin Giải Dược.
Hôm nay Phùng Vận mặc một chiếc váy rộng màu xám Mê Lâu, lưng thắt đai gọn gàng, mắt sáng má hồng, rạng rỡ như mùa xuân, vẻ yêu kiều tựa đóa mẫu đơn trăm tuổi trong phủ tướng quân ở Trung Kinh đang độ rộ hoa, toàn thân toát lên phong thái kiều diễm…
Chỉ tiếc, tướng quân dường như không hiểu phong tình.
Hắn chỉ tay vào chỗ bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống.
Nhưng… chỉ ngồi thôi.
Hắn ở đầu bên kia, nàng ngồi đầu này.
Rõ ràng chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/2712784/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.