May mắn thay giờ đang là giờ giải lao, trên đường đỡ Văn Xuyên đến phòng y tế cũng không gặp bao nhiêu người. Giản Trì và Cao Nham đỡ Văn Xuyên đang hôn mê lên giường, quần áo nhỏ giọt in lên ga giường màu trắng, để lại vết nước trên giường.
Cao Nham còn đang có tiết, giải thích tình hình chung cho Tần Chiêu xong thì ông cũng rời đi, để lại một mình Giản Trì ở đó.
“38.7 độ, sốt cao.”
Tần Chiêu thu hồi ánh mắt trên nhiệt kế, đôi mắt dưới cặp kính vàng nhìn về phía Giản Trì, ẩn ý sâu xa lóe lên: “Hình như cậu cứ gặp phải mấy chuyện ngoài ý muốn.”
Khóe miệng Giản Trì giật giật, giả vờ không nhận ra sự châm biếm trong lời nói, xoa xoa cái eo đau điếng: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi trước đây.”
“Đi cái gì?” Tần Chiêu mở ngăn kéo, lấy một bịch khăn giấy y tế ném trước mặt Giản Trì: “Cởi đồ trên người cậu ta ra, lau sạch nước đi.”
Giản Trì nhìn chằm chằm vào bịch khăn giấy, một lúc sau liền ngẩng đầu lên nhìn Tần Chiêu: “….Em sao?”
“Tôi chỉ phụ trách chữa bệnh, người là do cậu dẫn đến, mấy chuyện này đương nhiên do cậu phụ trách rồi.”
Có lẽ hiểu lầm lần trước đã ăn sâu vào lòng Tần Chiêu, anh ta duy trì khoảng cách một mét với Giản Trì, thà rằng ném đồ sang chứ cũng không chịu tiến lên hai bước, giọng điệu nồng mùi thuốc súng.
Giản Trì do dự nhìn Văn Xuyên đang ngủ say. Cũng đã đến nước này rồi, Văn Xuyên cũng mất ý thức, thay vì khiến tình trạng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-nam-sinh-quy-toc/1349639/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.