Mỗi lần Giản Trì bước vào hội học sinh thì tâm trạng của cậu đều khó tả. Cậu đi theo sau Thẩm Thư Đình, chờ đợi bản án tử hình của bản thân.
Cuối cùng cậu vẫn thua. Khi mở cửa nhà vệ sinh, Ngô Thịnh Viễn còn đang mắng những lời khó nghe, nhìn thấy Thẩm Thư Đình, đầu gối mới quỳ xuống của cậu ta suýt nữa thì mềm đi. Cậu ta giải thích loạn xạ hết cả lên, nhưng Thẩm Thư Đình còn không chờ cậu ta nói xong đã ra lệnh cho cậu ta đến hội học sinh một chuyến. Mặt Ngô Thịnh Viễn đỏ bừng, không biết là do xấu hổ hay ngượng, hai cậu học sinh đặc biệt kia chỉ cúi đầu vội vàng rời đi.
Bận bịu cả một chuyến cuối cùng lại bị gắn lên tội danh “vi phạm kỉ luật”, Giản Trì chỉ có thể thở dài nhìn bóng lưng ba người đó rời đi. Sớm biết như vậy thì lúc nãy cậu đã chạy nhanh một chút, nếu làm vậy thì cậu đã tránh được tranh chấp với Thẩm Thư Đình rồi.
Giản Trì vừa nghĩ vừa đi về phía trước, đột nhiên nghe một tiếng “dừng lại”, người cậu phản ứng nhanh hơn não, dừng lại tại chỗ. Sau khi nói xong hai chữ đó, Thẩm Thư Đình cũng chả thèm liếc mắt đến cậu một cái, nhập một dãy mật mã, ấn ngón tay vào cảm biến của khóa cửa. Nếu không phải do Giản Trì biết bản thân đang ở trường thì có lẽ cậu còn tưởng phía sau đang giấu kho báu quý giá nào nữa đấy.
Tuy chỉ là một suy nghĩ lướt qua nhưng khi Giản Trì thấy văn phòng của Thẩm Thư Đình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-nam-sinh-quy-toc/1349662/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.