Cởi áo khoác ra, bên trong chỉ còn lại một cái áo len và cái áo mỏng, Giản Trì sờ sờ cánh tay ốm yếu của mình, nhìn Thẩm Thư Đình ở phía đối diện đang khoác áo khoác của cậu, Giản Trì có chút hối hận vì vừa rồi nhất thời cậu đã anh hùng mà mềm lòng nhường áo.
Thời gian trôi trong bóng tối đặc biệt chậm chạp, mỗi một giây đều giống như một phút dày vò. Cậu tin tưởng Thẩm Thư Đình là nguyên nhân hàng đầu tạo thành loại cảm giác này, nếu người bị nhốt ở nơi này đổi thành Trương Dương, nhất định sẽ không làm cho bầu không khí cùng tâm trạng lạnh lẽo đến muốn đóng băng như vậy.
Giản Trì tựa vào vách thang máy phía sau, nhắm mắt lại, vì chờ đợi cứu hộ mà tiết kiệm khí lực, ý thức mơ hồ, một tia sáng lắc lư yếu ớt theo khe hở của cửa thang máy lọt vào, một giây sau, lời nói vội vàng cách chất liệu nặng nề gọi ra tên cậu.
“Giản Trì, Giản Trì, em có ở bên trong không?”
Giọng nói của Quý Hoài Tư.
Giờ khắc này, sự lạnh lẽo khắp người Giản Trì đã tan biến một nửa. Cửa thang máy được nhân viên cứu hộ cạy mở ra, ánh sáng tràn vào khiến Giản Trì không thích ứng nheo mắt lại, bỗng nhiên bị một lòng bàn tay ấm áp có lực nắm chặt, kéo cậu ra khỏi thang máy đen kịt. Hai chân cứng ngắc của cậu không cách nào thích ứng đột nhiên đứng dậy, ngã vào trong ngực Quý Hoài Tư.
Hương thơm thoang thoảng tao nhã quen thuộc nơi chóp mũi, mang lại cảm giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-nam-sinh-quy-toc/1349735/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.