Ánh mặt trời giữa trưa như thiêu đốt chiếu vào trên da mang theo chút nóng nực của đầu hè. Giản Trì mới đầu còn có thể chịu được nhưng dần dần chiếc máy tính trong ngực bắt đầu nóng đến mức không thể ôm được. Thẩm Thư Đình không có ý định dừng lại, lời dò hỏi không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu. Khi Giản Trì định mở miệng thì Thẩm Thư Đình lại đứng dậy mà hề không báo trước, hắn quay lưng về phía mặt trời, mái tóc vàng mền mại hòa trong vầng hào quang mờ ảo.
“Vào nhà.”
Giản Trì không hiểu nhưng vẫn làm theo.
Đến khi vào trong bóng râm của căn nhà gỗ, Giản Trì mới kịp phản ứng lại, Thẩm Thư Đình cũng cảm thấy quá nóng sao?
Không thể hiểu được trong lòng hắn nghĩ gì.
Cho dù như thế nào, cuối cùng Giản Trì cũng có thể tạm thời đặt chiếc máy tính trong tay xuống và nhìn khung cảnh bên trong căn nhà gỗ. Đối với người có quyền xây dựng một khu vườn riêng trong trường như Thẩm Thư Đình mà nói thì ở đây và hai từ “xa hoa” hoàn toàn không liên quan. Đồ dùng và cách bài trí rất mộc mạc và đơn giản, trông giống như một ngôi nhà gỗ không thể bình thường hơn. Điều duy nhất không đổi chính là sự sạch sẽ thái quá, cho dù nó có được xây dựng trong một khu vườn cũng không có một hạt cát nào trên sàn.
Như chợt nhớ ra điều gì, Giản Trì lập tức nhìn xuống đôi giày dưới chân. Đế giày đã được bao lại bằng bọc giày màu xanh. Giản Trì suýt thì quên vừa bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-nam-sinh-quy-toc/1349824/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.