Tiết trời càng ngày càng lạnh, nếu không liếc nhìn tờ lịch trên tường trước khi ra ngoài, Giản Trì khó mà tưởng tượng được bây giờ đã là tháng Mười Hai.
“Anh còn tưởng hôm nay em sẽ không đến, dự báo thời tiết nói có thể tối nay có thể có tuyết.”
Giản Trì cởi chiếc áo khoác to rộng sau khi vào phòng, rũ sạch hơi lạnh bên ngoài bám vào: “Em đã bị nhỡ một lúc trước khi ra khỏi nhà, hôm nay sẽ có tuyết sao? Sáng nay trời rất quang đãng.”
Quý Hoài Tư nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Dự báo thời tiết đã nói như vậy, nếu tuyết rơi không muộn quá, chúng ta có thể đi ngắm tuyết, đằng sau bệnh viện có một bãi cỏ trống rộng mênh mông.”
“Ngay cả chuyện này anh cũng biết.” Giản Trì nghe xong suy nghĩ của Quý Hoài Tư đã kịp thời dập tắt ý tưởng này: “Không được, sức khỏe của anh còn chưa hồi phục, buổi tối nhiệt độ thấp, nếu tuyết rơi lại càng lạnh hơn, bị cảm lạnh thì không ổn, chắn chắn bác sĩ sẽ trách em.”
“Anh sẽ không nói với bác sĩ là đi cùng em.” Quý Hoài Tư quay đầu sang, mỉm cười tinh nghịch: “Anh có thể nói là do nửa đêm không ngủ được, nên ra sân tuyết lăn hai vòng.”
Có lúc, bản thân Giản Trì cũng không rõ rốt cuộc hàng ngày cậu đến đây để chăm sóc Quý Hoài Tư đang bị bệnh, hay đến để tận hưởng cảm giác được trò chuyện với Quý Hoài Tư. Cậu không nhịn được cười, nhưng vẫn không thể hiện ra, cậu chỉ lùi lại một bước: “Em có thể cùng anh ngắm tuyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-nam-sinh-quy-toc/1349867/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.