Giản Trì muốn thu lại những nghi ngờ trước đó về Quý Hoài Tư, nhưng rõ ràng đã không kịp nữa rồi.
Cách âm của phòng bệnh đơn tốt hơn so với phòng bình thường. Vào gần sáng, ngoại trừ các bác sĩ và y tá thì sẽ không có ai khác đi ngang qua nhưng chỉ cần nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của Quý Hoài Tư và những gì đang làm với anh lúc này, Giản Trì không thể khống chế trái tim thôi đập mạnh, cắn chặt môi không dám phát ra âm thanh nào.
Lúc này, Quý Hoài Tư tinh tế khác hẳn mọi khi, mỗi bước đều rất nhẹ nhàng và từ từ. Anh cho Giản Trì đủ thời gian để cảm nhận sự rung mạnh từ cơ thể lan đến tận đáy lòng, kéo giác quan rõ rệt mà run rẩy như thể sự rung động khi dây cung quẹt qua, âm thanh đọng lại và cuộn vào nhau.
Giản Trì dần dần không thể phân biệt được liệu sự mãnh liệt đôi khi đột ngột là do Quý Hoài Tư cố tình phá vỡ sự im lặng mơ hồ và nhẫn nhịn hay là anh chỉ vô tình, cuối cùng không thể kìm lại mà tạo ra một vài nốt cực thấp. Trong sự mơ hồ, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Quý Hoài Tư và nụ hôn nóng ẩm bên tai.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, suốt đêm không buông.
Khi tỉnh dậy, cửa sổ phản chiếu tuyết trắng mênh mông, bầu trời trở lại yên bình như trước khi có tuyết rơi.
Giản Trì nép vào trong vòng tay của Quý Hoài Tư, ấm áp đến mức không muốn thức dậy. Nhưng phản ứng đầu tiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-nam-sinh-quy-toc/478200/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.