Cuối tháng sáu, lúc quân Ngụy tiến lên phía Bắc, hậu phương gặp phải nhiều lần công kích. Đều là đám quân phục kích mà trước kia Sí Thư rút khỏi quận Yến đồng thời an bài, mục đích chủ yếu để cắt đứt đường lương của quân Ngụy, thiêu hủy lương thảo. Nhưng đối thủ vững như Thái Sơn, thong thả đáp trả, đến đầu tháng bảy, đại quân của quân Ngụy tụ hợp xong, tiến gần Nam Đô, cuối cùng ở một vùng đất trống trải ngoài Nam Đô vài trăm dặm đụng mặt quân Địch quân, chiến sự bộc phát.
Đối với trận đánh cuối cùng này, Khương Hàm Nguyên chẳng những chuẩn bị kỹ, mà còn có niềm tin cực lớn. Tả Xương Vương xưa nay luôn có uy vọng, lão lại bỏ đất ban đêm trốn mất, chắp tay nhường ra Loan Đạo, trực tiếp dẫn đến việc Sí Thư không thể không từ bỏ vùng U Châu mà xưa nay gã tỉ mỉ đầu tư, nó đã đả kích đến sĩ khí đủ để dùng từ trí mạng để hình dung. Điểm này, binh sĩ và sĩ quan cấp dưới trong quân Địch rõ ràng hơn cả.
Trước cuộc đại chiến đã phát sinh mấy trận đánh chạm mặt ở quy mô nhỏ, thái độ phách lối trước đây của quân Địch không còn, đối mặt với quân Ngụy, trong ánh mắt của bọn chúng không còn thấy vẻ hung tàn và ngang ngược của thú dữ không kịp chờ đợi muốn nhào về phía con mồi nữa, mà bọn chúng quan sát đồng đội, đợi dịp mà ra — một tướng lĩnh kiệt xuất có thể gầy nên phẩm cách một đội quân, làm đội quân có thể đạt tới giới hạn cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-ninh-tuong-quan/80654/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.