Bình minh ló dạng, tia mặt trời đầu tiên lọt vào song cửa sổ.
Một tòa nhà đơn sơ nằm giữa thung lũng.
Trong bóng nắng dịu dàng, vô số bụi nhẹ, yên ắng nhảy múa lên xuống.
Trên chiếc giường kê cạnh cửa sổ, Thúc Thận Huy mở mắt, nhìn Khương Hàm Nguyên cùng nằm bên gối đang ngủ, cảnh tượng đêm qua, từng cảnh chiếu lại trong đầu y.
… Y không thấy cô về bèn định đi đón, cuối cùng tìm được cô trong động đá. Rõ ràng chìm sâu trong nỗi đau, mỗi một ngày cô vẫn như hơn hai mươi năm qua, gì cũng muốn tự một mình gánh vác. Y rốt cuộc bị sự quật cường của cô chọc giận, cuối cùng bỏ lại cô mà đi. Song lần này, y nào có thể không quay đầu lại giống như đêm mưa kia. Y quay lại, phát hiện cô một mình trong đêm nước mắt ròng ròng. Y ôm cô thút thít, mãi đến nửa đêm, cô cực kỳ mệt mỏi, hoàn toàn bình tĩnh lại, y bèn ôm cô xuống núi, cùng ngồi chung một ngựa, bảo vệ cô trong lòng, chậm rãi cưỡi ngựa, về tới chỗ thung lũng này.
Y biết, đây là nơi cô tình nguyện về. Ở đây, người thân của cô an nghỉ.
Phàn Kính đi không xa, từ đầu đến cuối dẫn người, lặng yên theo sau. Còn cô thì yên tĩnh trầm mặc giao cả người cô cho y, tựa lưng vào lòng y. Y nhẹ vòng một tay qua eo cô, tay kia cầm cương ngựa. Theo bước ngựa khe khẽ tiến lên, cằm y thi thoảng chạm nhẹ tóc mềm trên đầu cô.
Lúc đó, núi tuyết xa xa tĩnh mịch, đỉnh đầu là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-ninh-tuong-quan/80685/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.