Khương Hàm Nguyên nhận được thám tử phía trước hồi báo, đại doanh binh Địch vốn vẫn giằng co trước giờ bỗng xuất hiện động thái lạ, nhìn từ xa, hình như có dấu hiệu tập kết người ngựa, nhưng xem ra không giống như định tiến quân mà đang dỡ trại lui binh.
Cô không dám lơ là, sợ đối phương giở chiêu trò, nhằm đề phòng nhỡ có chuyện, bèn chọn ra một toán người, dự định đến một trạm canh quan trọng chiến lược cách Phong Diệp Thành ngoài trăm dặm, đồng thời hạ lệnh khởi động phòng bị trong thành, cả đại đội chuẩn bị sẵn sàng ra khỏi thành ứng chiến.
Chu Khánh hôm đó bị thương quá nặng, việc phòng thành giao cho Trương Mật và Tiêu Lễ Tiên, cô tự mình dẫn hai ngàn người tuyển chọn rời doanh. Trong tích tắc, bầu không khí gần cổng thành đột ngột thay đổi, chiến mã hí vang, quân sĩ bày vẻ sẵn sàng đón địch, thường dân bị cách ly, lệnh cho toàn bộ về nhà, đóng cửa không được ra ngoài.
Không khí chiến sự khẩn trương, hết sức căng thẳng.
Phàn Kính thấy Thúc Tiển đứng ở đầu tường không đi, mấy lần mở miệng nhắc nhở. Thúc Tiển như không nghe thấy, trơ mắt nhìn Khương Hàm Nguyên dẫn một đội kỵ binh xuất doanh, vó ngựa đạp tung bụi đất trên đường, toán quân xa dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
“Tiểu công tử! Chốn này không an toàn! Ngài phải xuống, quay về!”
Phàn Kính cao giọng, gọi cậu lần nữa.
Thúc Tiển chậm rãi xoay người, dè dặt từng bước, bất đắc dĩ xuống tường thành.
Khương Hàm Nguyên dẫn kỵ binh đến tuyến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-ninh-tuong-quan/80692/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.