Có câu, trộm được bèo trôi nửa ngày nhàn.
Nhưng, cuối cùng Thúc Thận Huy vẫn bỏ mấy ngày “nhàn” “trộm” chưa dùng xong, trong đêm mưa to như trút nước kia, chưa đợi nhỏ đi, đã lên đường đi Giang Đô.
Bàn tay cản kiếm kia, sau đó được Lưu Hướng băng bó lại lần nữa. Dù đã cầm máu song vết thương vẫn co rút đau từng đợt. Thật giống như trái tim y.
Sau khi lên đường, cả người y vẫn đắm chìm trong cảm xúc chuyện đêm qua mang lại, hoàn toàn không cách nào tự kềm chế.
Mỗi lần nàng tìm hòa thượng đến cùng là nói chuyện gì? Ở chỗ hắn ta, mới có thể thấy yên tâm, ngủ được?
Nàng thế mà vì người khác, quỳ trước y, thậm chí còn quyết tuyệt cắt tóc!
Nhưng, dù là vậy, cuối cùng nàng đứng lên, giả vờ hỏi một tiếng tay y có đau không, có lẽ y cũng sẽ còn giữ lại một tia tình cảm cuối cùng dành cho nàng ấy.
Còn giờ đây, mất hết cả rồi!
Cứ vậy đi, nàng có thể quay về Nhạn Môn.
Câu kia, cuối cùng y không chỉ là nói cho cô, mà cũng là nói cho chính mình.
Cả người y bị tâm tình ấy giày vò, khi thì phẫn uất, khi thì uể oải, khi thì hối hận, khi thì khinh thường, cuối cùng, y thấy lòng mình đã hoàn toàn nguội lạnh. Cứ thế, mấy hôm sau, mãi đến khi vào đến Giang Đô, cuối cùng mới có thể dời lực chú ý, bắt đầu bận rộn chuyện của mình.
Hoài Dương được trời ưu đãi về địa lý và sản vật, là vùng đất thiên hạ phồn thịnh xưa nay. Hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-ninh-tuong-quan/80703/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.