Xe ngựa một đường hành sử. Kỹ thuật của phu xe hiển nhiên rất tốt, xe rất vững vàng, thỉnh thoảng có chút chấn động cũng rất nhanh bị đè xuống, nhanh đến nỗi khiến cho người ta chưa kịp cảm thấy khó chịu. Bên trong buồng xe, ba người cũng không ồn ào, mặc dù thỉnh thoảng mơ hồ nói chuyện cũng bị màn xe ngăn ở bên trong.
Thiếu phụ kia cũng chính là Thẩm Vân, mẫu thân của Thanh Nhược, ở trên đường sơ lược hỏi tiểu Cẩm Nhan một ít vấn đề, cũng chưa từng hỏi nhiều về vết thương trên người nàng, sợ kích thích đến đứa trẻ. Trong lòng Cẩm Nhan hiểu đối phương cân nhắc, tuy không nói cái gì, đáp tên họ tuổi tác tất cả đều là nói dối, nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy cảm kích phần quan tâm này. Dù sao nàng còn chưa có biết rõ mình bị người nào làm hại, biện pháp tốt nhất bây giờ vẫn là khiêm tốn làm việc, chờ nghĩ biện pháp vào cung thấy phụ Hoàng cùng mẫu phi mới có thể thản lộ hết thảy. Đồng thời, nàng cũng nghe Thẩm Vân nhắc tới thị trấn mới vừa ra khỏi khi nãy là một trấn nhỏ vắng vẻ phụ thuộc Giang Tây Nam An, khi đó Thẩm Vân cùng Thanh Nhược mới từ nhà mẹ trở lại. Nàng cũng coi là đã rời cung hơn hai tháng. Thẩm Vân nói cho Cẩm Nhan, hai người lần này muốn đi Trường An, hỏi nàng có dự định gì. Tiểu Cẩm Nhan chỉ có thể lắc đầu. Thẩm Vân liền đề nghị để cho nàng vào phủ của mình phụng bồi Thanh Nhược đi học. Cẩm Nhan vừa nghĩ cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-phuong-khuynh-nhan/1618197/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.