Khi ba người trở lại Bạch phủ, trời đã sẫm tối. Nhiệt độ cũng không còn nóng bức như ban ngày, mà là nổi lên chút gió đêm, thổi vào người rất thoải mái.
Mỗi người trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Thanh Nhược tắm đi một thân mỏi mệt, sau đó trở lại trên giường, tức thì thoải mái đến mức chỉ muốn cuộn mình vào chăn mỏng.
Có lẽ do đi dạo hơn nửa ngày, Thanh Nhược rất nhanh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc mông lung, cánh mũi truyền đến một làn hương thanh mát như có như không, cùng lúc hòa vào mùi thơm ngát sau khi tắm rửa. Ngay sau đó, một thân thể mát lạnh dán lên cánh tay của mình.
Mùi thơm càng lúc càng ngào ngạt, ngấm dần vào cái lạnh nhè nhẹ ban đêm, vung tay cũng không thể tản đi.
Thanh Nhược theo bản năng trở mình, gần sát cái nhiệt độ lành lạnh đó, cảm thấy rất thoải mái.
Một đôi tay xoa mặt của nàng. Hơi ngứa. Tinh tế trượt xuống từ chân mày, theo khóe mắt, rồi đến sống mũi.
Thanh Nhược cau mũi, bị chọc phá đến ngủ không được, đành phải mở mắt.
Cẩm Nhan đang mô tả đường nét trên khuôn mặt Thanh Nhược, thấy ánh mắt mơ màng của Thanh Nhược nhìn mình, dừng tay khẽ cười lên.
Trong lúc mơ hồ, Thanh Nhược vừa mở mắt liền thấy được đôi mắt sáng ngời kia đang dịu dàng nhìn mình trong đêm tối. Như nước sông phát ra ánh sáng nhàn nhạt trong màn đêm. Lại như trên bầu trời đêm xanh thẫm điểm xuyết hai vì sao lấp lánh.
Và trong ánh sáng lờ mờ đó, khóe môi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-phuong-khuynh-nhan/1618245/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.