Chuyến đi này không tính là nhanh, cũng không xem là chậm.
Lúc xuống xe nghỉ ngơi, mọi người đều dễ dàng cảm nhận được một ít không khí quái dị giữa hai người kia, mặc cho ai đó đã rất cố gắng giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng mọi người đều không vạch trần.
Tỷ như khi dùng cơm, ngày thường Lăng Kỳ Hâm luôn hô to gọi nhỏ, giờ đây lúc đang nói chuyện thì lại quên mất bản thân vừa nói những gì, người khác trò chuyện với nàng, nàng cũng không nghe thấy, hoặc là nhìn Mặc Vũ đến ngẩn người cũng không tự biết. Lúc cho A Phì ăn cũng vậy, bởi vì thường nghĩ ngợi đến nhập thần khiến A Phì gấp đến mức vất vả lê một thân mập mạp bò lên người nàng, sau đó ăn hết thức ăn trong tay nàng. Nói tóm lại, cả người tựa như mất hồn.
Mà Mặc Vũ, mặc dù ngoài mặt không nhìn ra được gì, nhưng ánh mắt cũng thường liếc về phía Lăng Kỳ Hâm, lộ ra một chút lo lắng cùng bất đắc dĩ.
Cách Lạc Dương càng gần, tình trạng của Lăng Kỳ Hâm cũng càng lúc càng trầm trọng.
Chính bản thân Lăng Kỳ Hâm cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
Trong lòng nàng rối bời, chẳng nghĩ ra bất kỳ đầu mối nào. Ngay cả chính Lăng Kỳ Hâm cũng nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao gần đây trong lòng luôn hiện ra hình ảnh của hũ nút (biệt danh mà Lăng Kỳ Hâm đặt cho Mặc Vũ),ngay cả tầm mắt cũng vô thức dừng lại trên người nàng.
Mặc dù nàng cũng nhớ nhà, nhớ phụ thân và ca ca,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-phuong-khuynh-nhan/1618250/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.