Trận mưa này cũng không lâu lắm.
Nhưng đối với hai người mà nói, nó dài như cả một đời.
Cả hai yên tĩnh ôm nhau trong cơn mưa tầm tã, lâu đến sắp hóa thành đá. Mặc dù cả người ướt sũng nhưng vẫn cảm thấy sự ấm áp thấm vào da thịt lẫn nhau.
Khi hai người trở lại điện Vân Phượng, trời đã hoàn toàn tạnh mưa. Một khắc trước, mây đen còn giăng đầy bầu trời nhưng rồi lại tiêu tán trong chớp mắt, bầu trời trở nên trong vắt, ngoảnh nhìn lại khắp nơi đã sáng ngời một mảng. Những đám mây trắng tinh tựa như những bông tuyết, ngay cả không khí cũng trở nên thấm lạnh ẩm ướt.
Xích Điện vẫn kiên trì chờ ở trước điện Vân Phượng, nhìn thấy thân ảnh của hai người, vội vàng chạy lên phía trước.
"Công chúa."
Cẩm Nhan nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Xích Điện, cười nói: "Không sao, có điều bị ướt một chút, giúp ta và Thanh cô nương chuẩn bị chút y phục và canh gừng. Nước trong ngọc trì đã đun nóng chưa?"
"Dạ. Đã nóng rất lâu rồi, trong khoảng một canh giờ sẽ không bị nguội." Xích Điện khai báo rõ ràng.
"Rất tốt. Chúng ta đi trước."
Tiếng nói của Cẩm Nhan vừa dứt, Thanh Nhược đã hắt hơi một cái.
Cẩm Nhan đưa tay nắm thật chặt bạch cừu khoác sau lưng Thanh Nhược, nửa ôm nàng bước về hướng ngọc trì.
Đợi đến ngọc trì, Cẩm Nhan giúp Thanh Nhược cởi bạch cừu, mới nói: "Nên đi tắm trước, để tránh bị bệnh."
Nhưng Thanh Nhược lại không có bất kỳ động tác nào, do dự một lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-phuong-khuynh-nhan/1618274/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.