Thời gian thấm thoát thoi đưa, tựa như chỉ một cái chớp mắt, tháng ngày yên bình liền trôi qua trong phút chốc. Tết đến, lồng đèn đỏ vẫn treo thật cao trên cửa lớn, ngọn nến bên trong đã cháy hết, sáp màu đỏ rực dính vào đáy lồng đèn, hòa thành một thể. Vào đêm, sẽ có hạ nhân thay ngọn nến mới, rồi thắp sáng. Ánh nến kia xuyên thấu qua lớp giấy màu đỏ của lồng đèn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, đem không khí tết tiếp tục kéo dài.
Rất nhanh liền đến tết Nguyên Tiêu ngày mười lăm tháng giêng.
Mấy ngày trước, Lạc Dương đã bắt đầu có tuyết rơi lất phất, phủ trên ngói đen và dưới mặt đất một mảng trắng xóa, những ngọn cỏ khô héo cũng được tuyết ôn nhu phủ thêm một lớp óng ánh. Cho dù là trong đêm tối, nhưng chúng vẫn phát ra ánh sáng dìu dịu. Đến tết Nguyên Tiêu, mặt đường đã phủ một lớp tuyết dầy, làm cho khi đi trên đó, giày sẽ bị lún vào tuyết, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy trái tim cũng giống như lớp tuyết này tan ra thành nước.
Buổi tối.
Cẩm Nhan cùng Thanh nhược dùng bữa tối xong, liền ra ngoài.
Vì hôm nay là tết Nguyên Tiêu, nên buổi tối thậm chí còn náo nhiệt hơn ban ngày mấy phần.
Thanh Nhược xách theo lồng đèn con thỏ mà Cẩm Nhan giúp nàng thắng được, cả người khoác một lớp áo thật dầy, bên trong mặc y phục màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo lông chồn trắng như tuyết, con ngươi đen láy thỉnh thoảng hết nhìn đông đến nhìn tây, ngó qua ngó lại, cả người trắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-phuong-khuynh-nhan/421727/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.