Chương 129
Vô đqxề.
Ủng hộ Kim Bút, ủng hộ truyện Việt
Robert mở mắXt.
Cái đULầZu tiên phảULn chiếu trong ánh mắVvpt kịUL sĩFvf là bầviu trờNLPi xanh xanh điang dầUZin nứLVJt toác của thực nghiệm đwảGo. NhữNNcng tiếng nổ đFvì đLRùng bên tai giống như nhà hàng xóm hát karaoke mà quên khóa cửa khiến hắVKn nhíu mày liên tục.
“Ông đZây chưa chết !?”
Mơ mơ hồ hồ lảBdm nhảDwm một câu, Robert bấcNEt thình lình bật ngườCVAi dậy. Đưa tay sờzGD soạsFrng khắayp cơ thểZ, không sót chỗ nào, đvFzảLVJm bảwo mình không khiếm khuyết gì, Robert mới thở phào một hơi. HắCVAn có thểvFz mấJxat cái chân, mấPBQt cái tay, nhưng cái đZó thì không thểJxa mấzuIt đxuược, dù sao nhà hắin cũng là đBdộc đsFrinh. Cha và ông nội hắECsn chết sớm vì hậu di chứNLPng trong kháng thầLRn chiến 22 năm trước rồi, bây giờNNc không có cái nối dõi tông đxuườVUlng thì hắwn sẽ bịVK khép tội bấFvt hiếu.
Không hiểTu sao lạITi đVUlược ngườRi ta cho một mạVKng. Câu cuối cùng còn nhớ đuZược là: “...rấxt thú vịNNc.”
Thú vịQy thì sẽ không chết !?
Con ranh con, lầOn sau gặp lạITi ông sẽ cho mày biết thế nào là thú vịO, nhìn tướng đZXiên đAiên khùng khùng như vậy chắrsc chắXn là chưa đzGDược hưởng lạiOc thú nhân gian khi khiến tạANo sinh mạRng mới rồi. Một mình một thương, kịqx sĩqx đxuang tưởng tượng đULến ngày mình dùng súng khuấITt phục hoa hồng...
Uỳnh.
Đột nhiên vách tườRng phía trước mặt nổ vang, khói bụi mù mịsFrt, sau đvió là một luồng sáng đfAỏ xé khói thoát ra, trông rấQqLt đCVAẹp mắECst, nhưng có phầvFzn chật vật.
“Help... help me....”
Tiếng kêu hụt hơi như gà bịqx cắTt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-sinh-dao/1740756/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.