Chương 109
Hòa Hồn
“Mộc đDNnạFYFi nhân.” Hai hàng ma binh cung kính quỳ xuống.
“Chủ nhân của các ngườOsci đnâu.” LạFYFc TiểFUu Thanh mặc bộ váy liền áo bằdJdng lụa dài, ở vùng eo cài chiếc thắYwt lưng cũng bằoung vảGi mòng, tôn lên thân hình dài thanh lệ, nhẹ giọng hỏi.
“Ngài vẫn ở ma thầDNnn đcTFiện, chưa đxmi ra.” Hộ vệ đxmáp.
“Vẫn ở cùng chỗ với cô gái đZtó !?”
“ĐạEgi nhân chỉecQ ngồi bên cửa sổ, nhìn cây trâm kia, đJJQã đnoược một lúc rồi.” Một ma binh rỉu tai Mộc đWcaáp.
HắJJn cũng không sợ hành vi này sẽ bịJuE trừng phạEAOt ra sao. LạJJc Tiểuvu Thanh có tiếng là ngườecQi hiền lành nhấcTFt trong tứcTF đJuEạJCDi ma tướng, đOmến con kiến cô ấTiey còn không nỡ giết. Cô ấcTFy luôn đOmối xử với mọi ngườnoi một cách ôn hòa nhã nhặn, chưa từng xem thườZtng ai bao giờdJd. Ở ma giới, cô gái này có thanh danh cực kỳ tốt.
Lạcmc Tiểxmu Thanh nghe hắbvyn mật báo, chỉEAO nhíu mày. Sau đuvó đdJdi thẳng sâu vào trong ma đYwiện.
...
Cây trâm cổ xoay vòng qua các ngón tay của Lục Vân Tiên, hệt như ngườgi ta xoay bút. Bao nhiêm năm nay, hắQrn hễ rỗi việc là lạOsci lôi nó ra vuốt ve một chút, nhiều đQrến nỗi các góc cạecQnh của nó đOscều đaOEã mòn đixui hết rồi. Lúc này cây trâm ấFUy chẳng khác một cây đKũa là bao.
Cửa không đsKóng lạbvyi, Lục Vân Tiên rấQOQt ít khi đuóng cửa, giống như hắJJQn ghét phảFYFi ở một mình trong căn phòng trống vậy, dù rằyGng hắEn lúc nào cũng tự mình ngồi một góc, tách biệt với thế nhân. LạEAOc TiểecQu Thanh đJuEứixung trước cánh cửa khép hờFYF, dõi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-sinh-dao/1740829/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.