9.
Trước đó, Triệu Nguyên Lãng từng nói hắn muốn vào kinh nhưng kinh thành quá xa xôi, quân tình cấp bách, không thể nào chỉ hai người bọn ta cứ thế mà lang bạt đi tới được. Hắn chỉ cần đến thành trì kế tiếp, để lộ thân phận, tự nhiên sẽ có người dẫn đường, thuận lợi lên đường vào kinh.
Bởi vậy, khi đến được nơi này, chẳng những đám lưu dân vui mừng mà ngay cả Triệu Nguyên Lãng cũng hớn hở không thôi. Nhưng chưa kịp vui mừng bao lâu, hắn liền nhìn thấy một đám người vây lấy A Cẩu, ra sức đánh đập.
Thật ra, hắn và A Cẩu cũng chẳng thân thiết gì, nhất là dạo gần đây, kẻ kia còn có phần lảng tránh hắn. Thế nhưng khi nhìn thấy những kẻ đó cầm theo gậy gộc, giẫm lên đầu hắn ta mà hành hạ… Triệu Nguyên Lãng vẫn muốn xông lên ngăn cản.
Có điều, hắn không làm được.
Bởi vì ta đã ngăn chặn hắn, ngăn chặn bằng cách bấu chặt lên vết thương của hắn, mạnh tay ấn xuống, đau đến mức khiến hắn đứng còn không vững.
“Triệu huynh, cứu ta… Cứu ta với… Ta chỉ là đói quá thôi…”
Đầu A Cẩu bê bết máu, đưa tay về phía hắn cầu xin. Thân thể gầy trơ xương, tưởng chừng chỉ cần thêm một cú đánh nữa là sẽ gãy lìa.
“Đánh chết hắn đi! Đồ súc sinh! Xem ta có lột da hắn không!”
“Ta chỉ đói thôi… Ta sai rồi… Ta sai rồi… Về sau không dám nữa…”
Rắc một tiếng. Là âm thanh hộp sọ nứt vỡ. Mắt A Cẩu trợn tròn, máu từ trên trán hắn trào xuống, chảy theo gương mặt gầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-tuong-biet-tuyet-tinh-khanh-chu/1501373/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.