5
Một giây sau, hắn lại nói tiếp:
"Đã là nữ tử, cũng là con dân Đại Hán, sao có thể làm kẻ đào binh?"
Khó khăn lắm ta mới chạy thoát, giờ lại vớ thêm một kẻ phiền phức kéo chân sau, vốn đã bực tức vô cùng, nghe vậy thì lập tức gắt gỏng:
"Các ngươi ghê gớm, các ngươi thanh cao, còn ta sợ chết thì chẳng lẽ không được chạy?"
Hiện tại quân địch đã thắng, chiến trường sớm hóa thành phế tích, ta cũng đành cam chịu số phận, cúi đầu nhận mệnh chứ ngoan cố để làm cái gì. Bởi vì không mang hắn đi, hắn thực sự có thể lấy mạng ta ngay lúc này.
Hắn: "Ngươi đang làm gì?"
Trong mắt hắn, ta đang giẫm lên một thi thể, dùng sức lột xuống một tấm áo vải.
"Coi như ngươi may mắn, đám quân Khiết Đan lần này vội vàng lên đường nên không lấy đi hết mọi thứ. Vẫn có thể tìm được vài mảnh vải."
Lời vừa dứt, cả người ta đã bị hắn xô ngã ra đất. Bàn tay ta quệt qua một hòn đá sắc nhọn, rách da rỉ máu. Ta thực sự tức giận, trừng mắt nhìn kẻ vừa xô mình:
"Ngươi có bệnh có phải không!"
Hắn so với ta lại còn tức giận hơn, mở mắt trừng trừng:
"Hắn đã vì thủ thành mà chết! Vậy mà ngươi lại nhẫn tâm cướp đi bộ y phục cuối cùng của hắn!"
Nếu không phải thân thể trọng thương, không thể một mình trở về cầu viện, hắn nhất định sẽ giết chết ta. Đáng tiếc, hắn không làm được. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn ta lột xuống từng lớp y phục từ những thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-tuong-biet-tuyet-tinh-khanh-chu/1501376/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.