Cố Vân Thư cầm lấy tay của cô: "Đại tỷ, có phải cha đã vào thành rồi hay không?""Không rõ lắm, trước tiên đi xung quanh hỏi thăm một chút.
"Cố Vân Đông tìm một khu đất ở bên cạnh, mang theo mấy người ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đợi mệt mỏi đi qua, mới bắt đầu hỏi tung tích của cha Cố.
Cô cũng không dám để mấy người Dương thị ở lại đây một mình, dứt khoát cùng nhau đi.
Cửa thành, có quá nhiều người lại hỗn tạp, muốn tìm một người thật sự rất không dễ dàng.
Đặc biệt, nhiều người nhìn các cô với ánh mắt như muốn vồ tới bất cứ lúc nào và xé xác bọn họ ra, Cố Vân Đông nửa điểm cũng không dám buông lỏng, trong tay luôn nắm chặt con dao găm.
Chỉ là đi qua gần hết “khu chạy nạn” này, nhưng chẳng thu được gì, đừng nói cha Cô, đến mấy người ông Cố cũng hình như không thấy tung tích.
Cố Vân Khả ở trong chiếc giỏ bị Dương thị treo ở trước người đã đói bụng đến nỗi kêu rột rột, nhịn cả buổi rốt cuộc nhịn không được thò ra nửa cái đầu nhỏ: "Đại tỷ, đã đói bụng.
"Cố Vân Đông còn chưa kịp nói, Cố Vân Thư đã an ủi: "Tiểu muội, chúng ta không có đồ ăn nữa rồi, cho nên mới muốn nhanh chóng tìm được cha, nói không chừng chỗ cha có đồ ăn.
""Thật sự?" Cố Vân Khả nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt hơi sáng lên.
Cố Vân Thư nhẹ gật đầu: "Thật đấy, cho nên muội nhịn một chút được không?"Cuộc nói chuyện của hai người không cao không thấp, người xung quanh vừa vặn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/783192/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.