Vất vả đi từng bước, rốt cuộc cũng tới cánh cửa chính kia. Nó thở phào nhẹ nhõm. Chống tay lên tường đứng thở dốc một hồi, nó tự nhủ
-Từ nay xin kiếu, có đánh chết cũng không đi kiểu này nữa, vừa tốn sức vừa đau hông!!! Mặc kệ có là tiểu thư quyên quý hay không, không đi kiểu này nữa, nhất quyết không đi nữa!!!
Bước vào căn biệt như lâu đài kia, người nó nhìn thấy đầu tiên chính là người phụ nữ đã gặp ở bệnh viện. Bà nở một nụ cười chào đón nó
-Y Nhã, con về rôi sao? Thấy trong người thế nào rồi? Vào nhà đi, ba con đang đợi bên trong đó.
-A..ha...ha. Con đi ngay đây! Nó cười một cách miễn cưỡng.
Gặp chủ gia đình đó nha! Chủ tịch công ty đá quý lớn nhất nhì trong nước đó nha! Thật là lo lắng.
Được rồi, mình là ai chứ, Mai Bảo Lam thủ lĩnh cả một băng nhóm, không sợ trời không sợ đất mà bây giờ lại lo lắng về chuyện cỏn con này ư?
Đứng thẳng lưng, tư thế hiên ngang, sửa sang lại vạt áo,nó bước vào phòng khách.
Mái tóc đã điểm vài sợi bạc, trên gương mặt chữ điền nghiêm nghị là đôi mắt tinh anh như nhìn thấu mọi thứ. Ồ, chắc đây là ba cùa Hoàng Y Nhã
-Con chào ba! Con đã về! Nó lên tiếng rồi lễ phép cuối đầu.
-Ừ! Người đàn ông mắt vẫn không rời khỏi tờ báo trên tay trả lời.
Ừ? Ừ? Ừ? Nhiêu đó thôi sao?
-Nếu đã về rồi thì đi nghỉ đi, mai đến trường, không thể để việc học hành trễ nãi được
-Vâng! Con biết rồi! Con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truot-vo-chuoi-xuyen-qua-roi/368262/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.