Đời lắm cái vi diệu ...Hầy ! Ta hận cái bà Diêm nữ đó, ta chưa kịp nói năng gì hết mà đã đưa một vé về cổ đại cho ta rồi. Tình trạng của ta chỉ có ..... Một chữ duy nhất là: THẢM... Hai chữ: Rất THẢM... Ba chữ là vô cùng THẢM đi....
nói chung là một giàn chữ "thảm" nó cứ quanh quẩn lấy ta..... Trời về thu hơi se lạnh nhưng cũng mang cái nắng ấm của mùa xuân, mây trắng bồng bềnh trên nền trời xanh thẫm, gió thổi thoáng nhẹ làm cho lá cây đung đưa xào xạc nghe rất bình yên...... Trong cái sân của một tiểu viện nhỏ, có một bóng dáng người gầy gò, ốm yếu lung lay như sắp đỗ, khoát trên mình bộ váy xanh nhạt khá mỏng manh, khuôn mặt xanh xao như người chết, cơ thể thoang thoảng mùi thuốc nhè nhẹ, đôi tay mảnh khảnh đang cầm cái chổi nhỏ quét lá rơi... Nhìn kĩ thì đây là một cô bé khoảng chín mười tuổi...cơ thể thì yếu ớt bệnh tật làm cho người khác phiền chán... khuôn mặt thì...
xấu xí có một vết bớt lớn màu tím đen trên trán trông rất ghê gợn, nhưng đôi mắt thì long lanh có thần đang nhìn về khoảng không vô định nào đó, đôi lông mày nho nhỏ thỉnh thoảng nhíu nhẹ, đôi tay thì linh hoạt quét lá dưới sân thì...Bịch bịch bịch...
tiếng bước chân nhỏ hộn loạn đang chay về hướng tiểu viện nhỏ này...
-" Tiểu thư...
ôi trời đất sao người lại ăn mặt mỏng manh như vậy chứ, người đừng quét lá nữa đây công việc..." một cô nương tầm mườilăm mười sáu tuổi, khuôn mặt thanh tú dịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truy-na-lenh-hoang-hau-la-toi-pham/168702/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.