Đại dương mênh mông, người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù là chiếc thuyền lớn, lênh đênh trên đó cũng chỉ như cảm giác vẫn chiếc thuyền nhỏ bằng chiếc lá.
Nước xanh biếc bao la tưởng chừng nhàm chán và không thay đổi, nhưng thực ra dòng chảy ngầm luôn xoáy sâu, giống như tâm hồn con người, không thể nhìn thấy sự biến động bên trong từ bề ngoài.
Hà Hoành Vĩ thật sự là người lái thuyền tốt và có kinh nghiệm, ông ta dùng nhiều cách khác nhau để xác định hướng đi.
Còn phân tích hướng và cường độ dòng chảy để đánh giá vùng biển phía trước có an toàn hay không. Có thể nói, may mắn là có Hà Hoành Vĩ, nếu không với Tô Vũ cùng tên mù say bét nhè ấy, chỉ sợ bị lạc là cái chắc.
Dọc đường, Tô Vũ liên tục cảm nhận âm khí kia, ban đầu anh có thể cảm thấy mình ngày càng đến gần nó, thậm chí có lúc dường như đã ở ngay trong tầm tay.
Nhưng không hiểu sao, dường như vô tình, cảm giác đó dần xa dần, cuối cùng gần như không còn cảm nhận được.
Điều này khiến Tô Vũ nghĩ thầm: Phải chăng, quả thật như lời Bạch Nhãn Hạt Tử nói, vùng biển đó di chuyển?
Ngay cả Tô Vũ lúc này cũng có phần không hiểu nổi, tại sao Biển Đen lại di chuyển, mà còn là kiểu di chuyển không theo quy luật đó.
Thiện Vũ Băng cầm ống nhòm trên tay, nhìn đường chân trời dần mờ đi, thậm chí còn hơi bắt đầu sợ hãi.
Dù sao, nguyên nhân sâu xa là ngoài Tô Vũ, cô bé không thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truyen-nhan-than-y/2003367/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.