{ = Krist = }
Và rồi tôi bị bác sĩ Bipolar ép buộc đợi ở bệnh viện để cùng nhau tới ăn cơm ở nhà ba mẹ. Hơn nữa còn cho thư ký gửi người đem xe tôi lái về penthouse nữa. Thế là cái người không có quyền cãi lại gì chỉ biết hết ngồi rồi nằm ở ghế salon trong phòng làm việc của Abo.
Còn chủ nhân căn phòng ăn trưa xong thì bỏ đi ward round bệnh nhân. May là có đem sách học theo. Gần thi rồi nên tôi không có vấn đề gì với việc đọc sách đợi, chỉ 3 tiếng đồng hồ thôi mà.
"Xin chào ạ, chú Danai, cô Wan.". Chúng tôi bước vào nhà cùng nhau, đi thẳng về phía phòng khách mà người giúp việc nói rằng đám người lớn đã đợi sẵn rồi. Khi gặp mặt thì Abo đưa tay vái chào ba mẹ tôi.
"Xin chào ạ, bác Pawee.". Tôi cũng vái chào ba của bác sĩ, người đang ngồi với ba mẹ của tôi.
"Chào Krist. Đã nói là gọi ba mà. Tại sao còn gọi bác Pawee nữa?"
"Hehe! Quên ạ, thưa bác... ơ... thưa ba.". Ngượng miệng lắm đó bác, hiểu cho nhau đi chứ.
"Đúng đó, Singto cũng vậy. Vẫn còn gọi cô chú hoài. Đâu, gọi lại xem.". Mẹ cũng bắt chước người ta. Tay giỏi tung hứng thì phải là người này. Hãy thề đi rằng chỉ muốn chiều ý ba chuyện lời hứa dòng họ chứ tự mình không hề muốn. Nhìn có vẻ tự nguyện ơi là tự nguyện.
"Vâng ạ, thưa ba, thưa mẹ.". Đây cũng tự nguyện ơi là tự nguyện. Nhìn có vẻ mạnh miệng, không có vẻ khó xử như tôi gì hết.
"Tới cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truyen-thai-wedding-tinh-yeu-sieu-quay/1405091/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.