“Chỉ vì lúc đầu ta ép buộc nàng sao?” Phùng Di run rẩy.
“Không hoàn toàn, cảm giác đó, giống như bẩm sinh đã ghét ăn một loại thức ăn nào đó, thức ăn dù có làm ngon đến đâu, vẫn khó nuốt trôi!”
“Tại sao!” Phùng Di nhảy dựng lên, lò luyện đan nổ tung, yêu khí lập tức lan ra.
“Không cãi nhau thì sẽ chết à?!” Đại M hét lớn.
Phùng Di và Mị Phi vội vàng đồng lòng củng cố kết giới, nhưng vẫn có một phần lớn yêu khí thoát ra ngoài.
“Haizz! Đã vậy rồi! Trước hết hãy thu phục Đồng Mị để giải quyết việc cấp bách đã!” Tĩnh Thành thở dài, nắm viên Như Ý Bảo Mệnh Châu, “Bảo Châu, trông cậy vào ngươi cả!”
57. “Chúng quỷ tướng nghe lệnh! Số lượng loài người quá nhiều rồi! Các ngươi biết phải làm gì rồi đó!” Đồng Mị cười nói! Chúng quỷ tướng đứng yên không động đậy, bọn họ nghe thấy một giọng nói khác, bảo họ án binh bất động. Đó là giọng nói của Cửu Công chúa Trường Bình. Đồng Mị đang định nổi giận, thì thấy Tĩnh Thành và Đại M phá cửa xông vào. “Đồng Mị!” Tĩnh Thành hét lớn một tiếng. “Aiyo? Lại mang viên ngọc nát đến đây à?” Đồng Mị cười lớn. Tĩnh Thành không nói gì, tung viên Như Ý Bảo Mệnh Châu lên không trung, hai tay chắp lại, miệng lẩm nhẩm niệm chú. Như Ý Bảo Mệnh Châu phát ra ánh sáng vàng rực, ánh sáng chiếu thẳng về phía Đồng Mị. Đồng Mị vẫn cười, nhưng gương mặt đã biến dạng. Tĩnh Thành dùng sức siết chặt hai tay, trên trán lấm tấm mồ hôi, viên Như Ý Bảo Mệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truyen-thuyet-phat-dia-tang-tieu-yeu-vu-vu/2917763/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.