Tôi nhìn Viên Viên như nhìn một quả bom hẹn giờ… giống như đang có tiếng đồng hồ đếm ngược vang lên trong không khí…
Tôi không nói hai lời đã quyết định xong: Chạy!
Cô ta nhảy qua cánh cửa nhanh như chớp. Đừng có đùa, nếu để Viên đại tiểu thư bắt đầu mở loa, cộng với sức khỏe dẻo dai điên dồ của cô ta, đêm nay tôi sẽ được đưa lên chương trình “Tiêu điểm*” của CCTV** mất thôi.
(* giống chương trình tiêu điểm của Việt Nam, đại loại là các sự kiện tiêu biểu trong tuần hoặc ngày. ** là viết tắt của China Central Television nghĩa là ‘đài truyền hình trung ương Trung Quốc’)
Không có gì là lạ khi sau mấy giây không khí đóng băng đột nhiên tóe ra một luồng sóng xung kích, chính là thanh âm chói tai của Viên Viên gào to Mạt Lị Hoa cùng với tiếng động khủng khiếp của đôi giày cao bảy tấc khi cô ta điên cuồng đuổi theo tôi.
Tôi không ngu, tuyệt đối không dừng.
Trước kia Viên Viên có thể chạy rất nhanh, bởi thế một dài gian dài cô ta mù quáng tin tưởng rằng có thể theo đuổi ông xã của tôi… Có điều tối qua tôi soi gương cả buổi, phát hiện hai bắp chân vì lười biếng mà mềm oặt khi trước giờ như có kì tích, đã săn chắc trở lại. Nghĩ kĩ thì cũng không có gì khó hiểu, đó là thời kì hoàng kim của tôi, đương nhiên là phải hơn bây giờ rồi…
“Cô, cô… Hộc hộc, đứng lại đó!”
A? Tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn kiện tướng năm nào, bây giờ mới chạy chưa được nửa con phố mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truyen-thuyet-phu-the-vo-dich/381732/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.