Ba tên này đều bí mật như vậy, không hề bình thường.
Tần Sở Ca nghi ngờ đóng cửa phòng lũ trẻ, xoay đầu thấp giọng hỏi ba tên vẫn đang đứng ở ngoài cửa, “ Vẻ mặt của các ngươi đây là … Vẻ mặt gì? ” Y chuyển ánh mắt lên Tô Dạ Kiều – tên vốn không nói dối được nhất trong ba tên, Tô Dạ Kiều mất tự nhiên quay đầu, tai đỏ hồng.
Hoa Khiếu khẽ ho một tiếng: “ Bọn trẻ đều đã ngủ rồi? ” Dáng vẻ vô cùng đứng đắn.
Tần Sở Ca gật gật đầu, “ Dạ Băng dỗ Liễu Nhã và Tiểu Văn ngủ rồi, ta chỉ đọc một câu chuyện cho Liễu Nhã. ”
Để Luật Dương kéo Tần Sở Ca qua, không nói gì cả, trực tiếp kéo y xuống lầu, kéo tới căn phòng lớn nhất trong nhà bọn họ, Hoa Khiếu và Tô Dạ Kiều theo sau cùng bước vào phòng, Hoa Khiếu “ lạch cạch ” khóa trái cửa lại.
Tần Sở Ca cảm giác lông gáy của mình cũng dựng đứng cả lên rồi, “ Các ngươi đây là … ” Hoa Khiếu tháo cà vạt của mình xuống tiện tay ném xuống mặt sàn, Tô Dạ Kiều thì mặt đỏ bừng bừng nhìn y, đứng ở đó chẳng dám động đậy.
Để Luật Dương ôm lấy Tần Sở Ca, nhẹ liếm liếm vành tai y: “ Chúng ta cùng nhau … Như thế nào? ” Cánh tay tình sắc dò dẫm trước ngực của Tần Sở Ca, hời hợt tiếp xúc.
Tần Sở Ca muốn giãy khỏi cái ôm của Để Luật Dương, “ Gì? Ba người các ngươi … Cùng nhau? ” Trời ạ, y còn có thế nhìn thấy mặt trời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-be-tho-dich/389895/chuong-48-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.