Nguyệt Hồi cũng không hẳn là nhanh: “Bọn muội còn ở đó trượt hai vòng đấy, băng ở Tây Hải Tử thật tốt, không bị người khác đạp hư, nó rất lớn, phía trên có tuyết rơi, dẫm lên đi trên tuyết giống như đạp lên thảm nhung vậy.”
“Sau đó thì sao?” Hắn vừa hỏi vừa thắt lại thắt lưng: “Sao không ở lại đó xem pháo hoa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Hồi nói: “Không phải pháo hoa được phóng ở Tử Cấm thành, ở Tây Hải Tử nhìn không rõ. Muội muốn nhìn rõ, muốn xem tia lửa được phun ra từ đâu, để có thể chứa được hai chùm pháo hoa thì có lớn hay không.”
Thật ra thì Nguyệt Hồi không có gì để nói, nàng tới Tây Hải Tử rồi, nhưng mà trong lòng luôn muốn đi về, cái gì mà giày trượt băng nàng cũng không quan tâm lắm.
Nhưng mà Hoàng đế quả thật đã dành rất nhiều tâm tư, trên mặt băng kia đã được y trang trí giống như lễ hội thả hoa đăng vào đêm nguyên tiêu. Nguyệt Hồi cũng không ngốc, nàng biết một người nam tử đối xử ân cần với nàng như vậy là có ý gì, dù sao thì tiểu Hoàng đế cũng thích nàng.
Một cô nương nhạt nhẽo mười tám tuổi không có ai thích, giờ người thích mình lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-bi-dien/816778/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.