Nhiều lúc Mộ Thiện nghĩ, thật ra Trần Bắc Nghiêu luôn nhân nhượng chiều ý cô. Vì dụ như đêm giao thừa, anh rõ ràng muốn một lời hứa của cô, nhưng cô chỉ đáp: "Để em suy nghĩ." Anh cũng không tức giận mà càng ôm cô chặt hơn.
Trong suốt kỳ nghỉ Tết, hai người dính chặt lấy nhau, ngọt ngào như thủa mới biết yêu.
Thế nhưng lúc nửa đêm, Mộ Thiện thỉnh thoảng vẫn mơ thấy những tên lính bị cô giết chết, thậm chí cô còn mơ thấy cảnh Đinh Mặc Ngôn gục xuống vũng máu. Cô không còn giật mình kinh hãi, nhưng khi tỉnh lại, cô vẫn có cảm giác tê liệt, đau đớn và chán ghét.
Mộ Thiện nghĩ, rõ ràng cô có thể vì anh bất chấp cả mạng sống, câu "em yêu anh" cô chỉ nói ra miệng một lần nhưng trong lòng nhẩm hàng trăm hàng ngàn lần. Vậy mà tại sao khi anh muốn một lời hẹn ước trọn đời trọn kiếp, cô vẫn còn do dự? Rốt cuộc cô muốn gì?
Nhiều ngày tiếp theo, Trần Bắc Nghiêu không nhắc tới đề tài đó. Kỳ nghỉ Tết kết thúc, anh bắt đầu đến công ty làm việc, Mộ Thiện thỉnh thoảng tới công ty của cô, tất cả lại đi vào nề nếp, ngoài việc tương lai của bọn họ vẫn chưa xác định.
Hết tháng giêng, bác sỹ tuyên bố vết thương của Mộ Thiện về cơ bản hồi phục, nhưng phải đợi ít nhất nửa năm mới có thể mang thai. Ngày hôm sau, Trần Bắc Nghiêu cùng Mộ Thiện về quê thăm bố mẹ cô.
Khác với lần trước vẫn còn e dè, lần này hai thế hệ cùng tụ tập dưới một mái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-bi-thanh/1158852/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.