Áo nhỏ màu trắng ngà, váy xếp màu xanh trời, thiếu nữ bước vào mang nét thanh tú sáng ngời, phong thái ung dung tự tại.
“Ngoại tổ mẫu, đại cữu cữu.” Tân Diệu ung dung chào hai người.
Lão phu nhân vốn đã giận ngoại tôn nữ hay gây chuyện, lại thêm những lời ẩn ý gai góc của Đoạn Thiếu khanh, giờ thấy Tân Diệu thì chẳng còn vẻ hiền từ, chỉ lạnh lùng bảo nàng ngồi xuống.
Tân Diệu nghe lời ngồi vào chỗ.
“Đây là ngân phiếu đại cữu cữu con hôm qua chạy mấy nơi ngân trang đổi về, cộng thêm khoản để lại trong nhà, tổng cộng ba mươi vạn lượng.” Lão phu nhân đẩy một chiếc hộp nhỏ đến trước mặt nàng.
Tân Diệu mở hộp ra ngay trước mặt hai người.
Đại Hạ lập quốc mới hơn hai mươi năm, quy định ngân trang đã quy củ hơn hẳn so với thời tiền triều hỗn loạn. Tỷ như ngân phiếu có mệnh giá thấp nhất là năm lượng, cao nhất là một ngàn lượng, tất cả ngân trang lớn nhỏ đều thống nhất.
Nghe nói đây là ý kiến của Hoàng hậu nương nương.
Trong hộp ngân phiếu đều là mệnh giá lớn nhất, ba mươi vạn lượng ngân phiếu làm đầy ắp chiếc hộp nhỏ.
Tân Diệu rút ra một xấp ngân phiếu, tùy ý xem qua.
Trước đó lão phu nhân đã chia ba mươi vạn ngân lượng ra gửi nhiều ngân trang, vì an toàn mà không đổi thành ngân phiếu để sẵn trong nhà. Đây cũng là quy định của các ngân trang: số tiền gửi vượt quá một vạn lượng thì có thể thay bằng tiểu chương bằng đồng thay cho ngân phiếu. Loại tiểu chương này bảo quản vừa an toàn, vừa tiện lợi hơn giấy ngân phiếu.
Hôm qua Đoạn Thiếu khanh cầm vài chiếc tiểu chương đổi lấy ngân phiếu trở về. Mỗi ngân trang đều có dấu hiệu riêng, muốn đổi thành bạc thật thì phải mang ngân phiếu đến đúng ngân trang đó.
“Đây là tiểu chương của ngân trang Cẩm Sinh, trị giá mười vạn lượng.” Đoạn Thiếu khanh lạnh lùng đưa một chiếc tiểu chương bằng đồng qua.
Tân Diệu nhận lấy xem kỹ, tiểu chương bằng đồng nhỏ nhắn tinh xảo, mặt dưới có hoa văn phức tạp, khắc một chữ “Thập”, đại diện cho việc có thể rút ra mười vạn lượng bạc từ ngân trang.
Dù là ngân phiếu hay tiểu chương, ngân trang đều nhận vật không nhận người.
Tân Diệu đặt hộp ngân phiếu và tiểu chương sang một bên.
Đây là bốn mươi vạn lượng, còn thiếu hai mươi vạn lượng nữa so với yêu cầu của nàng.
Lão phu nhân thấy nàng đối mặt với khoản tiền lớn như vậy mà không hề thay đổi sắc mặt, lại còn tỏ ra như đang chờ họ tiếp tục, ánh mắt càng trầm xuống.
Nha đầu này, không những vô tình với phủ Thiếu khanh, mà còn không có chút thấu hiểu nào đối với ngoại tổ mẫu như bà.
“Trong nhà hiện còn năm vạn lượng bạc, cũng đã chuẩn bị xong cho con.” Lông mày lão phu nhân nhíu lại như muốn kẹp c.h.ế.t muỗi.
Tân Diệu mỉm cười: “Ta đã mang xe ngựa và người tới, lát nữa có thể cho xe vào không?”
Đoạn Thiếu khanh lạnh lùng đáp: “Được.”
Hắn cũng không muốn gây sự chú ý, tránh làm mồi cho kẻ gian.
“Vậy còn mười lăm vạn lượng còn lại…” Tân Diệu kéo dài giọng.
Đoạn Thiếu khanh đẩy một chiếc hộp đến trước mặt nàng: “Trong này là khế đất của hơn mười cửa hàng, tổng giá trị nhiều hơn mười lăm vạn lượng.”
Tân Diệu mở hộp, lần này xem rất kỹ.
Ngân phiếu và tiểu chương nếu có vấn đề thì rất dễ nhận ra, còn khế đất lại có không ít điểm mập mờ.
Sau khi xem kỹ từng tờ khế đất, Tân Diệu rút ra một tờ: “Quán rượu này ta từng đi ngang qua, hình như không có khách nào.”
Đoạn Thiếu khanh lạnh lùng đáp: “Kinh doanh thế nào là chuyện sau này, lúc mua cửa hàng, quả thật đã bỏ ra khoản tiền này.”
Tân Diệu suy nghĩ một chút, cầm cả xấp khế đất thu lại: “Cữu cữu nói đúng, vậy cứ thế đi. Năm vạn lượng bạc hiện giờ ở đâu?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.