Người đó trạc ba mươi tuổi, dáng vẻ đường đường chính chính, thân hình cao lớn, làm cho con lừa đen nhỏ bị cưỡi lên trông có vẻ nhỏ bé.
“Cô nương vừa rồi ngăn lại chính là Thuận Thiên phủ doãn. Nha môn Thuận Thiên phủ ngay gần đây, cớ sao cô nương không vào đó tố cáo?”
Chu Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn qua, trong đôi mắt ngấn lệ đầy vẻ bất lực:
“Ta… ta sợ rằng nếu vào nha môn rồi sẽ không thể ra được…”
Trong mắt Hà Ngự sử, cô nương trước mặt rất gầy, nhưng không phải cái loại yếu ớt không chịu nổi gió. Nàng giống như một thân cây, mảnh mai nhưng lại toát lên sự kiên cường.
“Cô nương muốn tố cáo việc gì?”
Chu Hiểu Nguyệt siết c.h.ặ.t tay cầm bản cáo trạng, trong mắt đầy khẩn thiết:
“Ngài cũng là vị thanh thiên đại lão gia sao?”
Hà Ngự Sử khẽ lắc đầu:
“Ta không phải thanh thiên đại lão gia, ta là một ngôn quan.”
Trong đám đông vây xem, có người tốt bụng nhắc nhở:
“Cô nương là người từ nơi khác đến phải không? Ngôn quan ở kinh thành chúng ta rất lợi hại, nếu cô nương có oan tình thì tìm vị đại nhân này là được rồi.”
Chu Hiểu Nguyệt chần chừ một chút, hai tay dâng cáo trạng lên trước mặt Hà Ngự Sử:
“Xin đại nhân xem qua.”
Hà Ngự Sử nhận lấy cáo trạng, càng xem nét mặt càng nghiêm nghị. Đọc hết cáo trạng, ánh mắt ông nhìn Chu Hiểu Nguyệt đã hoàn toàn khác biệt.
Những gì viết trong cáo trạng thật khó tin đến mức kinh hoàng!
Những tiếng nghị luận xôn xao lọt vào tai Hà Ngự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-cam-chi-dong-thien-dich-lieu-diep/2575155/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.