“Bao nhiêu?”
Hai chữ này không chỉ vang lên trong lòng quần thần, mà không ít người đã buột miệng nói ra.
Hưng Nguyên Đế cũng lộ vẻ ngạc nhiên:
“Ái khanh nói muốn quyên bao nhiêu?”
Chúng thần đồng loạt bĩu môi.
Vừa rồi còn gọi là “Đoạn Thiếu khanh,” bây giờ đã đổi thành “Ái khanh” rồi. (~^^~)
Đoạn Thiếu khanh, giữa muôn vàn ánh mắt chăm chú, cất cao giọng nói:
“Bốn mươi vạn lượng bạc trắng.”
Dù sao cũng không giữ được, quyên hết cho xong.
Tiếng nghị luận rầm rì vang lên, tai Đoạn Thiếu khanh thính, nghe thấy không ít lời mắng mình.
Y hiểu. Nếu đổi lại người khác đứng ra tự nguyện quyên số tiền lớn như vậy, y cũng muốn mắng.
Nhưng chẳng còn cách nào khác!
Ánh mắt liếc qua nữ tử sắc mặt bình thản, Đoạn Thiếu khanh âm thầm thở dài.
Hưng Nguyên Đế lộ vẻ cảm động:
“Đoạn ái khanh vì nước vì dân như vậy, trẫm rất an ủi!”
“Chia sẻ nỗi lo với quân vương là bổn phận của thần tử. Hơn nữa, đây là gia tài mà cháu gái thần để lại, có thể dùng để cứu trợ nạn dân, chính là phúc khí của nàng và cả gia đình thần.”
Đoạn Thiếu khanh miệng thì nói lời hay ý đẹp, trong lòng lại cạn lời.
Thần tử đề nghị quyên số tiền khổng lồ, Hoàng thượng làm sao có thể từ chối.
Hưng Nguyên Đế dĩ nhiên sẽ không từ chối.
A Diệu đã nói rồi, Khấu Thanh Thanh chính vì khối tài sản khổng lồ này mà mất mạng ở ngoại tổ gia. Nghĩ rằng cô nương đáng thương ấy dưới suối vàng có biết, hẳn cũng bằng lòng để gia tài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-cam-chi-dong-thien-dich-lieu-diep/96525/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.