(Mễ Đặc Nhĩ nghe hay hơn so với Đặc Thước Nhĩ hơn nữa tên dịch còn chuẩn hơn. Mình thống nhất là Mễ Đặc Nhĩ nhé. Một số chương sẽ sửa lại Đặc Thước Nhĩ thành Mễ Đặc Nhĩ)
Nhìn Tiêu Viêm đang đứng dưới màn hơi nước song quần áo vẫn không có chút điểm ướt, Nhược Lâm đ*o sư gương mặt khiếp sợ chậm rãi thu liễm, lần nữa liếc mắt thật sâu nhìn thiếu niên đang mỉm cười, ôn nhu nói: “Tiểu tử ngươi quả nhiên có chút bản lãnh, ta thật đã đánh giá sai ngươi.”
“Hắc hắc, may mắn mà thôi, nếu là đạo sư nguyện ý sử dụng toàn lực, ta khẳng định không đỡ được quá ba hiệp.” Thiếu niên đưa cánh tay không bị thương lên gãi gãi đầu, Tiêu Viêm cười nói.
“Nếu đối phó một gã tân sinh đấu giả còn muốn dụng toàn lực, ngươi nghĩ ta làm sao có thể ở lại học viện chứ?” Nghe vậy, Nhược Lâm đ*o sư mắt trắng dã liếc Tiêu Viêm một cái, sẵng giọng.
“Ngươi đã đạt được điều kiện, một năm ngày nghỉ kia, liền cho ngươi đi, ai...” Than nhẹ lắc đầu, Nhược Lâm đ*o sư có chút bất đắc dĩ nói, hiển nhiên, Tiêu Viêm mặc dù đạt điều kiện, nhưng bắt nàng phê chuẩn một năm ngày nghỉ, nàng vẫn như cũ có chút không tình nguyện.
“Hắc hắc, đa tạ Nhược Lâm đ*o sư thành toàn.” Nghe vậy, Tiêu Viêm trong lòng nặng nề thở dài một hơi, trên khuôn mặt tràn ngập mừng rỡ.
“Ai, người khác đều mong ước có thể ở tại học viện càng lâu càng tốt, ngươi cái tên tiểu quái vật lại muốn xin nghỉ dài như vậy, thật sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gia-tai-dau-pha-thuong-khung/122466/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.