- Tiểu tử, ngươi nói hưu nói vượn, bảo vật rõ ràng chính là ở trên người ngươi, ngươi còn nói như vậy sao.
Quách Thiếu Ba nhìn thấy Nhạc Thành, sắc mặt nổi giận vô cùng, lập tức nhìn lục hộ pháp nói:
- Lục hộ pháp, ta nói là hắn, chính là hắn chiếm được bảo tàng.
- Lão cẩu này còn dám nói như vậy, ta mà chiếm được bảo tàng, ta đã sớm bỏ trốn mất dạng rồi, còn ngu mà trở về sao.
Nhạc thành nói.
Lời nói của Nhạc Thành nói ra, mọi người vây xem xa xa đều hưng phấn đứng lên, hiện tại hai người đã xuất hiện, như vậy bảo tàng nhất định là ở trên người một trong ba người này rồi.
- Tiểu tử, ngươi là người của Nhạc gia sao, ta chờ ngươi đã lâu rồi.
Lục hộ pháp nhìn chăm chú vào Nhạc Thành đánh giá một phen, lập tức âm lệ nói.
- Ta cũng vậy, tìm các ngươi đã lâu.
Nhạc Thành vẻ mặt trầm xuống, rốt cục cũng có tin tức Hắc Ám thần điện rồi.
- Ngươi tìm chúng ta, ngươi tìm chúng ta làm cái gì?
Lục hộ pháp tựa hồ nghi nhìn Nhạc Thành hỏi.
- Các ngươi không phải tìm ta sao, hiện tại đến phiên ta tìm các ngươi.
Nhạc Thành trả lời, trong ánh mắt đã nổi lên sát khí.
- Bảo tàng thật là không ở ngươi trên người sao.
Nhiễm Ô Thanh nhìn Nhạc Thành hỏi, kỳ thật hắn đã sớm là nhận định bảo tàng là ở trên người Quách Thiếu Ba.
- Nhiễm môn chủ, ta nếu có bảo tàng thì đã sớm đi rất xa rồi, ta còn trở về mạo hiểm sao?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gia-tai-di-the/1728310/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.