🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mọi người đợi mấy canh giờ, mật thất mới lại một lần nữa mở ra, Tần Hữu Phong từ bên trong bước ra.

Mấy người vội chạy tới vây quanh, vừa định mở miệng nói chuyện, nhìn rõ dung mạo hắn thì lập tức ngây người.

Trước mặt bọn họ, thân hình cao ráo tuấn tú, gương mặt khôi ngô, mày kiếm mắt sáng, toàn thân như bức họa bước ra - một mỹ nam tử hoàn mỹ!

Tuy rằng Tu chân giới vốn không thiếu tuấn nam mỹ nữ nhưng tuấn mỹ đến mức này, bọn họ quả thực chưa từng gặp.

“Đại… đại biến người sống?” Trần Khinh Dao ngây ngốc thốt lên.

Vốn đi vào là một đại hán thô kệch, giờ bước ra lại gọn gàng như tinh hoa được ép nén, khác nào thoát thai hoán cốt?

Thật ra, nàng sớm biết Tần Hữu Phong có khuôn mặt tuấn mỹ. Khi còn trẻ, ông từng là đệ nhất mỹ nam giang hồ, về sau tuổi tác tăng thêm, vẫn giữ được phong thái, trở thành một vị mỹ đại thúc. Ngay cả khi đặt chân vào Tu chân giới, tu luyện thể công pháp, thân thể ngày một cường tráng, dần dần thành một đại hán rắn rỏi nhưng gương mặt kia vẫn tuấn lãng.

Chỉ là ông vốn phóng khoáng tùy tiện, quanh năm râu ria xồm xoàm, thêm dáng vẻ thô kệch càng khiến người khác lầm tưởng là một lão hán quê mùa.

Vậy mà giờ đây, râu ria đã sạch, dung nhan trẻ lại, thậm chí còn tinh xảo hơn trước, ngũ quan mịn màng không chút tỳ vết từ Lý Quỳ thoắt biến thành Phan An!

“Các ngươi làm sao thế?” Tần Hữu Phong sải bước đi tới.

Chu Thuấn lập tức rút kiếm, đưa ra cho hắn soi bóng.

Tần Hữu Phong nhìn hình ảnh phản chiếu, khẽ vuốt cằm, bật cười ha hả: “Ta nói sao mặt cứ lạnh tanh thì ra râu biến mất, ha ha ha”

“……”

Đây mới là điều ngươi quan tâm sao?

Mọi người đồng loạt cạn lời.

Hiển nhiên, dù dung mạo có thay đổi, tính cách hắn vẫn chẳng khác gì, hoàn toàn không có dáng vẻ một mỹ nam tử yêu kiều.

Trần Khinh Dao liếc sang Tiêu Tấn, thầm nghĩ trong số bọn họ, kẻ tâm trạng phức tạp nhất chắc chắn là hắn.

Dù sao, vị trưởng bối vốn lớn tuổi, nay lại trẻ trung ngang hàng huynh đệ, vậy thì gọi một tiếng “ngoại tổ” còn hợp lý không?

Cũng may, ở Tu chân giới, chuyện tuổi tác và dung mạo không ăn nhập vốn chẳng hiếm, giống như sư tôn nàng hơn hai trăm tuổi mà bề ngoài vẫn như thiếu niên.

Nàng chỉ mong Tiêu Tấn sớm quen được, thắp nến cầu nguyện thôi.

Theo như lời Tần Hữu Phong, hắn đã vượt qua khảo nghiệm, nhận được một lần cơ duyên tôi luyện thể xác, trực tiếp đẩy công pháp rèn thể lên tầng thứ hai.

Tầng thứ nhất luyện thịt, tầng thứ hai luyện cốt. Cơ bắp vốn rắn chắc của hắn nay đã được tinh luyện, khử thô giữ tinh, toàn bộ hóa thành năng lượng thuần khiết ẩn chứa trong máu thịt.

Bởi vậy, dù nhìn bên ngoài có vẻ gọn gàng mảnh khảnh, kỳ thực thân thể hắn vô cùng cường hãn, ẩn giấu lực lượng kh*ng b*, chiến lực đủ để sánh ngang Trúc Cơ kỳ.

Trần Khinh Dao vẫn cảm thấy khó tin: “Luyện thể công pháp còn có thể khiến người biến thành soái ca sao?”

Nếu để đám kẻ mê mỹ mạo biết được, chỉ sợ sẽ tranh nhau tu luyện không thôi.

Chỉ có điều, muốn đạt được giai đoạn “mỹ nam”, trước hết phải chịu qua tầng thứ nhất “đại hán thô kệch”, mà quan trọng nhất là ngay từ đầu phải vượt qua thống khổ rèn luyện, nếu không thì chẳng biết sẽ có bao nhiêu người bỏ cuộc.

Trong Tu chân giới, số người chọn con đường thể tu vốn hiếm hoi, ngoài việc phàm nhân ít có cơ hội, thì sự thống khổ không mấy ai chịu nổi cũng là nguyên nhân lớn.

Đang lúc trò chuyện, trong mật thất lại vang lên động tĩnh nặng nề. Khi mọi thứ ổn định, Trần Khinh Dao lấy ra lệnh bài, lần này trên cửa hiện ra chữ “khí”.

Nàng quay sang mọi người, mỉm cười: “Đến lượt ta.”

Lần thứ hai bước vào mật thất, nàng bất giác nghĩ, nếu muốn trải qua hết đan, phù, trận, khí, thì chẳng phải sẽ phải ra vào rất nhiều lần?

Giống như đang chơi trò “củ cải ngồi xổm” Trần Khinh Dao ngồi xuống, tiếp đó Tần Hữu Phong ngồi xuống, hắn xong thì lại đến nàng, rồi tới Tiêu Tấn, sau đó lại vòng về nàng…

Người khác mỗi người chỉ một lần, còn nàng thì từ đầu đến cuối đều phải tiếp tục.

Khảo nghiệm khí đạo không ngoài dự đoán, chính là luyện khí. Lần này, động phủ lại ban thưởng trực tiếp, không cần vào bí cảnh tìm kiếm, mà hiện ngay trước mắt nàng.

Trước mặt, một ngọn lửa nhỏ nhảy nhót không ngừng, khiến Trần Khinh Dao kinh ngạc: “Dị hỏa?”

Dị hỏa khác hẳn ngọn lửa bình thường, thường sinh ra ở những nơi kỳ dị – như hỏa trong nước, hỏa trong đá… loại lửa này cháy mãi không tắt, là trợ lực tuyệt vời cho luyện đan, luyện khí.

Nàng vốn tu luyện Đại Nhật Bất Diệt Kinh, lĩnh ngộ được một tia chân ý Thái Dương chi hỏa. Chính nhờ tia chân ý ấy, khi luyện đan luyện khí nàng như hổ thêm cánh.

Nhưng chân ý rốt cuộc không phải chân hỏa. Khi luyện chế đan dược, pháp khí cấp thấp thì không sao, nhưng một khi lên cấp bậc cao, nàng thường cảm thấy lực bất tòng tâm. Trừ phi tìm được chân chính Thái Dương Chân Hỏa, thì mới có thể ung dung luyện ra cả thiên giai pháp khí.

Chỉ là chân hỏa còn khó cầu hơn dị hỏa, huống chi đó lại là loại mạnh nhất – Thái Dương Chân Hỏa. Lần trước nàng may mắn nhìn thấy Đan Phong phong chủ luyện đan, hắn sử dụng cũng chỉ là một đóa dị hỏa mà thôi.

“Ngọn lửa này đến thật đúng lúc.” Nàng mừng rỡ gật đầu.

Khi luyện chế hoàng giai đan dược, nàng từng mơ hồ cảm giác dẫn hỏa quyết phát ra ngọn lửa không đủ để luyện sạch tạp chất, cứ cố ép thì rất khó khăn. Lúc ấy nàng nghĩ do bản thân tu vi còn yếu, giờ mới hiểu còn bởi vì hỏa lực không đủ.

Thường thì đan sư không có dị hỏa sẽ phải dẫn địa hỏa trong phòng luyện đan, nhất là từ hoàng giai trở lên. Riêng nàng vốn có thể tùy thời tùy chỗ luyện đan, chỉ sợ về sau không còn được tự do như thế. Nay có được dị hỏa, lại có thể muốn luyện lúc nào thì luyện.

Trần Khinh Dao cẩn thận luyện hóa dị hỏa, nạp vào đan điền. Trong đan điền, một đóa lửa nhỏ nhảy nhót không ngừng, bên cạnh còn có đoàn linh dịch xoay chuyển tròn trịa.

Từ lúc Trúc Cơ đến nay đã ba bốn tháng, đoàn linh dịch kia vẫn chẳng lớn thêm bao nhiêu. Muốn bồi dưỡng nó thành kết đan, còn cả một con đường dài.

Mật thất lại chuyển động, lần thứ tư hiện ra khảo nghiệm là kiếm đạo. Chu Thuấn mang kiếm trên lưng, bước vào.

Từ khi thấy công pháp của Tần Hữu Phong đột phá tầng thứ hai, tên chiến hồn này đã nóng lòng muốn thử, chắc hẳn sau khi ra sẽ lập tức lôi Tần Hữu Phong ra tỷ thí.

Trong năm người, lúc này chỉ còn Tiêu Tấn và Tô Ánh Tuyết chưa qua khảo nghiệm.

Thấy Tô Ánh Tuyết có chút khẩn trương, Trần Khinh Dao vỗ nhẹ vai nàng, dịu giọng: “Đừng lo, cứ cố hết sức là được.”

“Ân.” Tô Ánh Tuyết mím môi gật đầu, trong lòng lại nghĩ: vốn dĩ bản thân đã kém hơn tỷ tỷ một đoạn, nếu giờ lại bị rớt xuống, chẳng phải càng ngày càng không thể đuổi kịp sao?

Nàng tuyệt đối không thể bị bỏ lại.

Nghĩ vậy, sự căng thẳng liền biến thành kiên định, toàn thân dâng lên một cỗ ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Trần Khinh Dao thấy nàng bỗng nhiên hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, còn nghi hoặc có phải Chu Thuấn bám vào người.

Chu Thuấn từ trong mật thất đi ra, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt lại giống chim ưng lạnh lẽo, trên người khí chất cũng hoàn toàn bất đồng, cả người như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ mũi nhọn, khiến người khác khó mà nhìn thẳng.

“Kiếm ý.” Tiêu Tấn bỗng nhiên mở miệng, “Hắn ngộ ra kiếm ý.”

Tuy rằng hắn không phải kiếm tu, nhưng từng nghiên cứu qua kiếm phổ Hàn Sơn chân quân lưu lại, phía trên có những cảm ngộ về kiếm đạo, bởi vậy hắn đối với kiếm ý hiểu biết hơn mấy người Trần Khinh Dao. Vừa nhìn thấy trạng thái Chu Thuấn, hắn liền biết rõ cảnh giới của đối phương.

Trong Tu chân giới có câu nói: chỉ có lĩnh ngộ được kiếm ý, kiếm tu mới là chân chính kiếm tu.

Kiếm ý là biểu hiện cảnh giới của kiếm tu trên con đường kiếm đạo, kiếm tu không có kiếm ý thì cùng pháp tu cũng chẳng khác biệt.

Mà kiếm tu có thể đồng giai vô địch, cũng là bởi vì kiếm ý làm nền tảng.

Chu Thuấn có thể ở Luyện Khí mười tầng mà ngộ ra kiếm ý, đủ thấy thiên phú trên kiếm đạo của hắn phi phàm. Không nói quá, khi trở về Thiên Nguyên Tông, đám chân nhân của Kiếm Phong tuyệt đối sẽ lập tức thu hắn làm đệ tử thân truyền.

“Chúc mừng chúc mừng.” Trần Khinh Dao mỉm cười chúc tụng.

Tần Hữu Phong vỗ mạnh lên vai hắn, cười sang sảng: “Chúc mừng tiểu hữu! Sau này ngươi với ta luận bàn một phen, xem là kiếm của ngươi nhanh hay là đôi tay này của ta có lực!”

Hắn đưa tay ra, đôi tay phảng phất như được điêu khắc từ bạch ngọc, tinh xảo vô cùng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Thế nhưng Trần Khinh Dao chỉ cần nghĩ đến đôi tay ấy lại mọc trên người hắn, mà bản tính con người kia thì vẫn thế, nàng lập tức đau khổ quay đầu đi, không nỡ nhìn thêm lần nào.

Trong lòng Chu Thuấn cũng vô cùng vui sướng, mười mấy năm tập kiếm, hôm nay mới có thể tự tin nói bản thân thật sự bước vào kiếm đạo. Người vốn quen mặt lạnh như hắn, giờ cũng không nhịn được mà kéo khóe miệng nở nụ cười.

Ngay lập tức, tất cả khí chất lạnh lẽo sắc bén đều biến mất, chỉ còn lại một gương mặt tròn trịa như bánh bao, cười đến nếp nhăn che cả đôi mắt.

“……” Trần Khinh Dao im lặng, quay sang nhìn Tiêu Tấn, phát hiện biểu tình của hắn cũng có chút cổ quái. Rõ ràng, hắn cũng cảm thấy cú “lật xe” này chẳng kém nàng.

Đến vòng khảo nghiệm thứ năm, trên cửa xuất hiện chữ “thú”. Tô Ánh Tuyết hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, rồi bước vào mật thất.

Trần Khinh Dao quay sang Tiêu Tấn hỏi: “Ngươi đoán tiếp theo sẽ là ta hay là ngươi?”

Nàng còn lại trận và phù, Tiêu Tấn còn lại pháp, tính theo xác suất thì là nàng nhiều hơn, nhưng cũng có khả năng bất ngờ xuất hiện một khảo nghiệm linh tinh nào đó như Phật đạo, khiến cả hai không ai thông qua.

Theo suy đoán của nàng, nếu có một cửa khảo nghiệm không ai vượt qua, mật thất sẽ dừng luân chuyển cho đến khi có người thông qua mới mở lại.

Giống như năm đó, Vương gia lão tổ nhận được lệnh bài, gặp phải khảo nghiệm đan đạo. Hắn không thông qua, nên suốt bao năm về sau, mỗi lần có người bước vào, khảo nghiệm ấy vẫn giữ nguyên là đan đạo.

Tiêu Tấn cười cười: “Ta đoán là A Dao.”

Trần Khinh Dao liền bĩu môi: “Đáp án chẳng có chút mới mẻ nào.”

Tiêu Tấn chỉ cười, im lặng nhìn nàng.

Hai người trò chuyện một lát, rồi lại từng người nhập định tu luyện. Nửa ngày sau, Tô Ánh Tuyết mới từ mật thất đi ra.

Sắc mặt nàng thoạt nhìn còn trắng hơn Chu Thuấn trước đó, nhưng không phải kiểu tái nhợt suy yếu, mà là trắng trong như tuyết, ngũ quan cũng lộ ra biến hóa tinh tế.

Trần Khinh Dao vừa nhìn đã có cảm giác, dường như muội muội mềm mại như bông trước kia, trên người nay nhiều thêm vài phần dã tính.

Mà cái loại dã tính này, không phải cuồng dã, mà giống như một con tuyết lộc giữa băng thiên tuyết địa, đạp tuyết mà đi, xa cách trần thế, thanh khiết xuất trần.

Nàng có một suy đoán: “Ánh Tuyết, huyết mạch của ngươi…”

“Tỷ tỷ, huyết mạch chi lực của ta đã được tinh luyện rồi.” Tô Ánh Tuyết vui sướng chạy đến bên nàng, kéo tay nàng lắc lắc.

Quả nhiên, vừa mở miệng, vẫn là tiểu cô nương ngây thơ kia, cái gì mà xuất trần đạm nhiên đều là ảo giác.

Tô Ánh Tuyết vốn mang huyết mạch linh thú Vân Mộng thú, nhưng khá loãng, ngoài năng lực dự cảm nguy hiểm thì không có gì nổi bật.

Nay huyết mạch được tinh luyện, lực lượng càng thêm đậm đặc, từ nay về sau tu luyện sẽ giống linh thú, tốc độ tăng cảnh giới nhanh hơn, ít gặp bình cảnh.

Chỉ là Vân Mộng thú vốn không mạnh về chiến lực, nếu nàng muốn đạt được thực lực cao, vẫn cần tính khí kiên nhẫn, tĩnh tâm mài giũa, tích lũy nội tình.

Đến vòng khảo nghiệm thứ sáu, trên cửa xuất hiện chữ “pháp”. Trần Khinh Dao cười đẩy Tiêu Tấn: “Đoán sai rồi đến lượt ngươi.”

Đến đây, cả nhóm bọn họ đều đã trải qua một vòng, mỗi người thu hoạch không ít. Dù sau này có gặp phải khảo nghiệm không ai vượt qua, nàng cũng không lo lắng.

Tiêu Tấn đi ra rất nhanh, những lần trước bọn họ phải mất mấy canh giờ trong mật thất, hắn chỉ hơn nửa thời gian đã bước ra.

Thấy cửa mở, Trần Khinh Dao còn có chút nghi ngờ hắn thất bại, nhưng nghĩ lại, không thể nào, dù ai thất bại cũng không thể đến lượt hắn.

“Thế nào?” Nàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Tần Hữu Phong đi ra liền thay đổi hoàn toàn, Chu Thuấn cùng Tô Ánh Tuyết cũng rõ ràng khác biệt, chỉ riêng gia hỏa này, vào thế nào thì ra vẫn thế ấy, ngay cả làn da cũng chẳng trắng thêm chút nào.

Chẳng lẽ động phủ không ban thưởng? Ít nhất cũng phải có tẩy tủy phạt kinh chứ.

Tiêu Tấn mỉm cười lấy ra một vật, đưa đến trước mặt nàng: “Ta cảm thấy thứ này có chút bất thường.”

Vật kia to bằng bàn tay, xám xịt, trông như một đám mây đen nhỏ, lại có thể hô hấp phập phồng, lúc lớn lúc nhỏ, cực kỳ kỳ lạ.

Tần Hữu Phong thấy hứng thú, đưa tay chọc thử, để lại một cái lỗ lõm, hồi lâu mới chậm rãi phồng trở lại, hắn cười nói: “Thú vị. Tiểu hữu, ngươi biết đây là thứ gì không?”

Câu hỏi là dành cho Trần Khinh Dao. Trong đám người, nàng là kẻ học rộng nhất, thường ngày hễ gặp gì không biết, mọi người đều nghĩ đến nàng đầu tiên.

Trần Khinh Dao cau mày nhớ lại, trong đầu nhanh chóng lật qua từng trang tri thức nhưng nhất thời không tìm được miêu tả nào phù hợp. Mãi đến khi nàng nhớ tới trong Đan Điển có một loại đan dược…

Đại Diễn Đan, chủ dược chính là hỗn độn chi khí.

Hỗn độn chi khí… chẳng lẽ chính là vật xám xịt này? Trần Khinh Dao trợn to hai mắt.

Nghe tên liền biết, hỗn độn chi khí chính là vật chất tồn tại trước khi thiên địa khai mở, tràn ngập khắp vũ trụ, có thể gọi là căn nguyên của thiên địa, là nguồn gốc diễn hóa vạn vật.

Một khi vạn vật sinh ra, hỗn độn chi khí liền nhanh chóng tiêu tán. Nay Tu chân giới đã trải qua vô số năm, trong thiên địa sớm không còn tung tích hỗn độn chi khí, ít nhất ở hạ giới này, đã không ai tìm được nó từ rất, rất lâu rồi.

Bởi vậy, Đại Diễn Đan cũng trở thành vật không ai có thể luyện chế.

Đại Diễn Đan, lấy ý diễn hóa thiên địa làm chủ, dùng vào có thể thay đổi căn nguyên tư chất tu sĩ, mở rộng đan điền, kéo dài kinh mạch, tăng cao căn cốt… Tựa như thoát thai hoán cốt, phảng phất một lần nữa đầu thai, tự mình diễn hóa lại bản thân.

Nghe nói, vào thời viễn cổ khi hỗn độn chi khí chưa tuyệt tích, tu sĩ phi thăng thành tiên không phải việc hiếm lạ. Mà nay, trường sinh chi đạo đã xa vời không thể chạm tới.

Nếu trước mắt vật này thật sự là hỗn độn chi khí…

Tim Trần Khinh Dao đập thình thịch, nhưng nàng mạnh mẽ ép mình bình tĩnh, nói: “Ta không dám chắc, cần tra thêm tư liệu.”

Việc này quá mức trọng đại, nàng không dám khẳng định. Nhầm thì chẳng khác nào hão huyền, nhưng nếu đúng… cũng tuyệt đối không thể lộ ra.

Tiêu Tấn gật đầu: “Vậy nhờ A Dao giữ lấy.”

Gia hỏa này, đem thứ như thế đặt trong tay nàng, hắn có biết nàng đang chịu áp lực cỡ nào không?

Nhưng nghĩ lại trong thức hải mình có truyền thừa, thậm chí còn có hạt đậu kia, Trần Khinh Dao bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

Cái gọi là nợ nhiều không đè nổi người, nàng đã có nhiều bảo vật đến mức một khi bại lộ tuyệt đối sẽ bị người ta cướp phá đầu, thêm một cái nữa cũng chẳng khác gì. Vì thế nàng mặt không đổi sắc thu hồi đám mây đen hư hư thực thực kia hỗn độn chi khí nhưng tay lại lần nữa ấn lệnh bài vào cửa mật thất.

Lông dê còn chưa vặt xong, sao có thể bỏ dở giữa chừng.

Lần này tới phiên nàng, là phù đạo.

Trước đó ở khí đạo, nàng luyện ra pháp khí nhân giai thượng phẩm; ở phù đạo này, nàng cũng họa nhân giai thượng phẩm bùa chú, vẽ mười hai ngọc phù bất đồng, dựa theo thiên can địa chi mười hai chi phương hướng mà đồng thời đánh ra.

Trước mặt hư không khẽ dao động, một màn mông lung tựa ảo ảnh hiện ra, lại là một tiểu bí cảnh.

Nhìn cảnh quen thuộc này, Trần Khinh Dao lập tức cảnh giác, đứng ngoài bí cảnh quan sát nửa ngày, xác định không thấy bóng dáng cây cổ thụ siêu to kia mới nhẹ nhàng thở ra, bước chân cẩn thận tiến vào.

Bí cảnh này tồn tại đã lâu, trường kỳ cách biệt ngoại giới, linh khí bên trong chẳng biết bị thứ gì hút sạch, đã loãng đến cực điểm. Sinh vật trong đó, từ yêu thú đến linh thú gần như tuyệt tích, chỉ còn lác đác ít linh thực, còn lại phần nhiều là cỏ dại và đá vụn.

Nàng thầm tính, thêm vài năm nữa, nếu có người vượt qua khảo hạch tiến vào, e rằng chỉ còn là một mảnh hoang mạc.

Trần Khinh Dao không biết động phủ sẽ ban thưởng cái gì, đành phải tự mình tìm kiếm khắp nơi. Đi đến gần trung tâm bí cảnh, rốt cuộc nàng phát hiện một mảnh rừng nhỏ.

Khác hẳn cây cổ thụ thần bí lần trước, cây cối nơi này gọi là lôi văn mộc. Vỏ cây nó chính là vật liệu tuyệt hảo để chế tác bùa chú lôi thuộc tính.

Bùa chú lôi thuộc tính vốn công kích cực mạnh, nếu dùng vỏ lôi văn mộc, uy lực có thể tăng thêm ba phần, còn lôi văn mộc vạn năm thì bùa sẽ mạnh thêm năm phần. Nếu dùng nó chế tác một tấm Hoàng giai hạ phẩm Cương Lôi Phù, thậm chí có thể một đòn g**t ch*t tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ – đây là lực sát thương mà bùa Hoàng giai khác không sánh nổi.

Trần Khinh Dao tuy chưa từng vẽ Hoàng giai bùa chú, nhưng đã có thể luyện Hoàng giai đan dược, vậy thì phù cũng không thành vấn đề, chỉ cần luyện tập một phen là được.

Nàng tính toán trong lòng: một tấm Cương Lôi Phù có thể giết Trúc Cơ sơ kỳ, mười tấm chắc chắn đối phó được Trúc Cơ trung kỳ, còn nếu họa ra một trăm tấm, đến Trúc Cơ hậu kỳ cũng phải ngoan ngoãn gọi nàng là cha.

Chi phí vẽ bùa lại thấp hơn luyện trận bàn hay pháp khí, chỉ là vật tiêu hao dùng một lần, chẳng cần đau lòng. Nàng cảm thấy bản thân có thể vẽ vài trăm tấm phòng thân.

Nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại việc cần làm là lột vỏ mấy cây này.

Nàng rút chủy thủ, hứng khởi tiến tới, bàn tay v**t v* từng thân cây to khỏe. Mỗi cây đều phải hai người mới ôm xuể, tuy không thể sánh với đại cổ thụ lần trước nhưng lôi văn mộc mà lớn được như vậy đã là hiếm thấy.

Để tránh g**t ch*t cây, nàng không lột cả mảng lớn, mỗi cây chỉ lấy một thước vuông vỏ, sau đó chuyển sang cây khác. Với thân cây to lớn, chút tổn hại ấy chẳng đáng gì, chẳng mấy chốc sẽ tự chữa lành.

Rừng này ít nhất có hơn ngàn cây, mỗi cây lấy một ít, đủ cho nàng họa ra hơn vạn tám ngàn tấm bùa.

Trần Khinh Dao hệt như sóc con chăm chỉ, nhảy nhót giữa rừng mà thu hoạch.

Đang mải mê, bỗng nàng phát hiện động tĩnh khác thường, lập tức xoay người, chủy thủ nắm chặt.

Rừng cây tĩnh lặng, chỉ có cành lá đong đưa, vài chiếc lá khô rơi chậm rãi, dường như chẳng có gì lạ.

Nhưng nàng tin trực giác, không dám khinh thường. Dù còn một mảnh rừng chưa xử lý, nàng vẫn quyết định lùi lại mấy bước, quay người bỏ chạy.

Chợt phía sau vang lên tiếng xào xạc, thứ gì đó đang lôi kéo đuổi theo nàng!

Trần Khinh Dao không quay đầu, thân hình lướt như tàn ảnh giữa những thân cây san sát. Nàng từng có kinh nghiệm săn mồi trong núi rừng, cũng từng bị thú săn đuổi, giờ tuy làm mồi cũng chẳng lạ.

Thế nhưng khi sắp thoát ra bìa rừng, nàng chậm lại, bởi vì bên ngoài đã bị vô số rễ phụ to lớn che kín, bao quanh cả cánh rừng như thùng sắt.

Là cây cổ thụ kia!

Nó thế mà có thể xuyên qua bí cảnh, vươn rễ tới nơi này! Khó trách linh khí trong bí cảnh bị hút sạch.

Ý niệm lóe lên, Trần Khinh Dao lập tức quay đầu, tế ra tiểu ngọc kiếm sư phụ ban cho, đối diện thẳng với rễ cây đang ập đến.

Ngọc kiếm ẩn chứa lực lượng đáng sợ, khiến rễ cây lập tức ngưng lại, dừng cách nàng một bước, không dám tiến thêm.

Đoạn rễ trước mặt to hơn cả thân thể nàng, bị nó bắt được thì xương cốt cũng chẳng còn.

Trần Khinh Dao điều hòa hơi thở, trấn áp nhịp tim, ôn tồn nói: “Là tiền bối cổ thụ trong bí cảnh đan đạo trước kia sao? Vãn bối vô tình mạo phạm, xin cho phép rời đi.”

Rễ cây run rẩy, trên đó hiện ra một gương mặt quỷ dị, miệng mở khép phát ra giọng khàn đục như tiếng cưa gỗ: “Người? Lâu lắm rồi ta chưa thấy qua người. Vừa nãy đánh thức lão phu chính là ngươi?”

“ Là vãn bối.” Giọng nàng chột dạ.

Một mình một thân cây trong bí cảnh, ngoài ngủ ra chẳng có việc gì, vậy mà nàng lại đánh thức nó, quả thật có lỗi. Nhưng nếu vì thế mà bị biến thành phân bón thì tuyệt đối không được! Nàng cầm chặt ngọc kiếm không buông.

“Ngươi không dám kích phát ngọc kiếm đâu. Bí cảnh này quá yếu ớt, chịu không nổi chút công kích nào. Một khi ngọc kiếm bộc phát, ngươi sẽ cùng lão phu chôn thân nơi đây.” Cổ thụ chậm rãi nói.

Trần Khinh Dao cũng tin lời đó, Chu Viêm bí cảnh còn không chịu nổi nhiều công kích, huống chi nơi này. Nhưng nàng vẫn đáp: “Vãn bối chỉ là không muốn, chứ không phải không dám. Nếu tiền bối thật không cho đi thì ngọc nát đá tan cũng chẳng đáng gì.”

Nàng đương nhiên không muốn chết nhưng nàng chắc rằng cổ thụ này càng không muốn chết. Có thể chịu đựng mấy chục vạn năm cô độc, sao dễ dàng kết thúc sinh mệnh? Nếu muốn chết, nó đã chết từ lâu.

Cổ thụ lặng im, cả hai rơi vào giằng co.

Thấy thời gian trôi qua, sợ Tiêu Tấn bọn họ ngoài kia sốt ruột, nàng thử hỏi: “Vậy vãn bối có thể rời đi?”

“Rời đi?” Cổ thụ lẩm bẩm, bỗng nhiên nổi giận: “Không được rời đi! Không ai được rời đi! Tất cả không được rời đi!”

Rễ cây nó điên cuồng quét phá, đá tảng lăn lộn, vài cây lôi văn mộc bị bẻ gãy ngang thân.

Trần Khinh Dao nghẹn lời, chẳng biết nói gì. Sao đột nhiên lại giống trẻ con ăn vạ như thế?

“Hôm nay ai cũng đừng hòng đi! Ngươi kích phát ngọc kiếm đi!” Cổ thụ gào, “Bằng không ta cũng sẽ phá hủy nơi quái quỷ này!”

Khí thế dữ dội nhưng bộ dáng ngang ngược la lối lại khiến Trần Khinh Dao vừa muốn cười vừa đau đầu. Xem ra nó định nhây với nàng nhưng nàng thì không thể chậm trễ, đồng bọn còn đang chờ.

“Vậy tiền bối muốn thế nào?” Nàng ôn tồn hỏi.

Cổ thụ hùng hồn đáp: “Ngươi phải ở lại, đó là cái giá đánh thức lão phu!”

Trần Khinh Dao thở dài: “Vãn bối tuyệt đối không thể ở lại. Tiền bối đi theo ta thì may ra, chỉ tiếc ngài hình thể to lớn, e khó thoát ra được.”

“Ai nói ta không ra được!” Rễ cây đột nhiên ngừng giận dữ, tiến sát trước mặt nàng, hùng hổ: “Ngươi đã đồng ý thì đừng hòng đổi ý!”

Trần Khinh Dao: “…”

Nàng đồng ý khi nào?

Tác giả có lời muốn nói:

A Dao: Vãn bối tài sản ít ỏi, e rằng không nuôi nổi tiền bối.

Cổ thụ: Lão phu cần ngươi nuôi sao? Cầm lấy! [ném ra một đám giáp mộc tinh hoa vụn]

Suýt nữa thì bị chôn sống A Dao: ……

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.