Mạch khoáng linh tài huyền giai ở Nam Linh Sơn, dưới tay trăm tên sơn tặc Hoa Quả Sơn đào bới, chưa đầy một tháng đã bị vét sạch.
Ngay cả kẻ đào ít nhất cũng kiếm được cho mình một kiện nhân giai hạ phẩm pháp khí.
Trong mắt bọn họ, đại đương gia giờ đã không còn từ nào ngoài “lợi hại” để hình dung, quả thực chẳng khác nào thần tiên hạ phàm!
Đương nhiên, Trần Khinh Dao lấy ra nhiều đan dược và pháp khí như vậy, khó tránh bị người ta thèm khát.
Nàng sớm đã lường trước, nên dứt khoát nói rõ khuyên bọn họ trước khi nảy sinh ý đồ thì nên tự cân nhắc, liệu bản thân có đủ sức hơn cả Kim Đan hay không.
Sơn tặc cũng chẳng ngu, Kim Đan quanh vùng hầu hết đều đã bị đại đương gia giết sạch, chỉ còn sót lại mỗi Vân Thủy động chủ. Dù có muốn liên thủ với ngoại nhân để cướp đoạt, thì cũng chẳng có ai mà thông đồng. Trái lại, còn tự rước lấy cái chết. Thế thì thà ngoan ngoãn làm việc còn thật thà hơn, rốt cuộc cơ hội tốt như vậy đâu phải lúc nào cũng có.
Tổng cộng, bọn họ đã đào được sáu, bảy chục vạn cân khoáng. Trần Khinh Dao vừa mừng rỡ xoa tay, vừa may mắn bản thân trước đó đã luyện ra chiếc vòng trữ vật, nhờ vậy bất kể có bao nhiêu đồ vật cũng đủ sức chứa trọn.
Mạch khoáng vừa cạn, sơn tặc còn chưa hết tiếc rẻ thì chẳng bao lâu sau đã phát hiện, đại đương gia lại bắt đầu chiêu mộ công việc mới!
Lần này, con khỉ nhỏ tìm đến vùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901783/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.